
đi!”
Tần Dĩ Mạt nghe xong gật đầu, đột nhiên lại nói với Kha Liên Liên: “Kha
thần y, Tam Mao mấy ngày trước từng bị thương, còn thỉnh ngươi giúp hắn
xem một chút” .
Kha Liên Liên cau mày, trên mặt một vẻ lãnh ý: “Nực cười, ngươi bảo ta giúp hắn, ta liền giúp hắn sao? Xem bổn thần y như nô tài kêu đến hét đuổi
của ngươi phải không?”
“Thế nhân đều nói Ngọc diện thần y là y đạo cao nhân diệu thủ hồi xuân, có
thể sinh tử nhân nhục bạch cốt, hôm nay bất quá chỉ thỉnh ngươi xem một
vết thương cũ, ngươi từ chối thế này chẳng lẽ là sợ làm hỏng chiêu bài
của mình sao” .
“Ha ha ha. . . . . .” Kha Liên Liên đột nhiên cười lớn ba tiếng, trong đôi
mắt tròn xoay có một tia không thèm quan tâm: “Lời nói của thế nhân có
tác dụng gì với ta? Ngươi dùng cái này kích ta, thật phí tâm tư!”
“Tiểu hoa sen” Tam Mao há miệng muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt kiên định của Tần Dĩ Mạt ngăn lại.
“Ngươi có thể không quan tâm ánh mắt của thế nhân, nhưng cũng không thể không
quan tâm tiểu tiên nữ của ngươi chứ!” Tần Dĩ Mạt chớp mắt một cái, trong lời nói có vẻ uy hiếp.
“Ngươi!” Kha Liên Liên tức giận trợn mắt, oán giận nói “Loại nữ nhân như ngươi sao lại có thể là tỷ tỷ của tiểu tiên nữ chứ!”
Kia đúng là không thú vị, kỳ thật ta cũng không nghĩ có loại muội muội này đâu!
Một chén trà nhỏ qua đi.
Kha Liên Liên đặt cây bút trong tay xuống, tràn đầy hiềm khí nói: “Dựa theo đơn này mà bốc thuốc, ba ngày sau thương thế của hắn sẽ khỏi hẳn” .
Tần Dĩ Mạt cẩn thận cầm lấy, tỉ mỉ xem qua một lần, lại tràn đầy hoài nghi hỏi: “Thật vậy sao?”
Kha Liên Liên trừng mắt liếc nàng một cái, giống như là không muốn nhìn thấy nàng, phất tay áo liền đi ra cửa.
“Kha thần y” Tần Dĩ Mạt phía sau hắn kêu lên.
Nàng cúi người thật thấp : “Đa tạ ngươi!”
“Hừ . . . . .” .
Gió đêm phần phật, trăng sáng lên cao.
Tần Dĩ Mạt mở cửa sổ trong phòng trọ, nhìn ra cành liễu đang phất phơ trước gió, âm thầm xuất thần.
Có một thân thể ấm áp nhích lại gần.
“Đang suy nghĩ cái gì?” Tam Mao bên tai nàng nhẹ nhàng hỏi.
Đem cả người mình nhích vào trong lòng nam nhân, Tần Dĩ Mạt thì thầm:
“Không có gì, chỉ là đang nghĩ đêm khuya ở đây thật không đẹp!”
“Vậy nàng cảm thấy ở đâu là nhìn đẹp nhất?”
Tần Dĩ Mạt suy nghĩ một chút, nói : “Vẫn là đêm khuya ở sơn cốc của chúng ta nhìn đẹp nhất!”
Dường như đối với hai chữ “chúng ta” đặc biệt thỏa mãn, lời nói của hắn mang
theo sủng nịnh nói: “Được, chờ đến khi tất cả đều kết thúc, chúng ta sẽ
trở về, để nàng ngày ngày được ngắm cảnh đêm!”
Tần Dĩ Mạt nghe được lời hắn nói, đầu tiên là cười “phốc” một tiếng, sau đó là một cổ buồn phiền bao phủ trong lòng.
“Tam Mao” – Nàng hơi quay đầu, hỏi: “Huynh tại sao lại không hỏi gì cả?”
Chuyện Bạch Liên Nhi cũng được, chuyện hoàng kim đồ cũng được, chẳng lẽ một
chút huynh cũng không thấy kỳ quái, một chút cũng không nghi hoặc sao?
“Chỉ cần là nàng muốn làm . . . . .”
Âm thanh của Tam Mao vang vọng bên tai nàng, như một cơn gió nhẹ nhàng, từ từ nhiễu động tâm hồn nàng.
“Vô luận là chuyện gì, ta đều không quan tâm” .
Chỉ cần nàng lưu lại bên cạnh ta, chỉ cần nàng đừng để ta tìm không ra
nàng, những chuyện còn lại đối với ta mà nói có gì quan trọng?
Tần Dĩ Mạt nghe hiểu được ý tứ bên trong, cũng phi thường hiểu rõ cảm tình
của nam nhân này đối với nàng có bao nhiêu mãnh liệt. Thế như càng như
thế này, trong lòng Tần Dĩ Mạt lại càng đau đớn không nguôi. Rõ ràng từ
trước tới nay tâm nguyện của nàng là trở về thế giới của mình, vì thế mà nàng phải nhẫn nhịn bao nhiêu, trả giá bao nhiêu. Thế nhưng khi ánh
sáng của thắng lợi đang ở trước mắt, nàng lại đột nhiên do dự, sợ hãi.
Thế giới này chính là muôn vàn không tốt, vạn lần không tốt, nhưng mà
nơi này lại có hắn! Nam nhân gọi là Tam Mao này là ràng buộc mạnh nhất,
là người nàng quyến luyến không thể dứt bỏ. Có lẽ trong lòng nàng đang
rất sợ hãi! Sợ một ngày nào đó sẽ ly biệt, sợ một ngày nào đó phải lựa
chọn.
Dường như cảm thấy được bất an của Tần Dĩ Mạt, đôi tay đang ôm nàng của hắn lại càng thêm khít chặt.
***
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau.
Sáng sớm, Nam Cung Phong Hoa liền tới tìm Tần Dĩ Mạt thương lượng chuyện
trao đổi thuốc, hai người sau khi mật đàm một khắc, quyết định đem địa
điểm trao đổi ở tại Tiên Hạc lâu thành Huỳnh Dương, Tiên Hạc Lâu đó là
sản nghiệp của Nam Cung gia, trao đổi dược ở đó chắc chắn sẽ an toàn,
cuối cùng quyết định thời gian là bảy ngày sau.
Ngày qua ngày, trong chớp mắt đã đến ngày trao đổi dược.
Bước trên sàn nhà của Tiên Hạc Lâu, Tần Dĩ Mạt chậm rãi đi lên lầu hai. Lần
này đi theo có Nam Cung Phong Hoa cùng Kha Liên Liên, còn Tam Mao thì ẩn tại chỗ tối, phòng ngừa có chuyện gì phát sinh.
Hạ Lan Mẫn vẫn giống như lúc Tần Dĩ Mạt gặp lần đầu, vẫn là một dạng “lẵng lơ tận xương” . Chỉ thấy hắn hôm nay mặc một bộ nghiễm lưu tiên y màu
đỏ, nương trên ghế dựa, một bộ dạng lười biếng, thoạt nhìn như vừa mới
làm xong “chuyện tốt” gì, tràn đầy hoa lệ cùng dâm mỹ.
“Hạ Lan Mẫn ” – Nam Cung Phong Hoa nhíu mày, mặt không biểu tình nói.
“Lại ba người các ngươi tới s