
huyện vô vị? Trong lòng Thủy Dạng Hề
bỗng mặc niệm những lời này, giống như cho tới bây giờ nàng cũng không nghĩ tới
điều này. Hảo hảo sống sao, nhưng mà, nếu đối phương ngay cả sự tôn trọng lẫn
nhau cũng đều không hiểu, thì làm sao có thể hảo hảo sống đây? Nàng không phải
là người của thế giới này, nàng không có loại quan niệm nam tôn nữ ti này, nàng
không biết cái gì là lấy phu làm trời, điều nàng cần là một tình yêu ngang
hàng. Đúng vậy, ngang hàng, không phải trói buộc và làm rối rắm lẫn nhau.
Nếu như không thể làm
được, nàng thà rằng đem hết toàn lực, vứt bỏ khoan dung, tiêu sái mĩm cười
quăng nó đi, cũng không nguyện tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hay
hèn mọn cầu nguyện để có được nó. Đây cũng là bản tính của nàng, thà làm ngọc
vỡ, chứ không làm ngói lành. Dù nửa điểm, cũng không nguyện ủy khuất chính
mình.
Nàng giương mắt lên, mâu
quang lấp lánh nhìn về phía Thuỷ Mộc Vân. Trong lời nói vừa rồi, nói thật thấm
thía, quả nhiên là Thủy tướng, hắn muốn bảo vệ nữ nhi này, có lẽ không chỉ có
bảo vệ, ở trong lòng của hắn, người mà hắn yêu thương nhất chính là Thủy Dạng
Hề. Chẳng qua hắn không biết sự thật, nếu như hắn biết nàng ấy đã sớm hồn đoạn
thiên nhai, không biết sẽ phản ứng gì. Bất quá, điều này càng chứng minh chuyện
Mộc Tư Khê chết, không có tầm thường. Hơn nữa, Thủy Mộc Vân ngăn cản nàng tiếp
tục điều tra tiếp, hay là, hắn đã biết được cái gì? Vậy thì có trò để đùa rồi.
"Phụ thân yên tâm,
nữ nhi tự có chừng mực. Tuyệt đối sẽ không mang phiền toái cho phụ thân, cũng
sẽ không làm cho chính mình lâm vào bên trong nguy hiểm." Thủy Dạng Hề đối
với thủy tướng cười nói.
"Ai, " Thủy Mộc
Vân nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt Thủy Dạng Hề, thì thở dài một hơi, nói,
"Xem ra, ta ngăn cản không được ngươi. Bất quá, ngươi hãy tự giải quyết
cho tốt, phụ thân không thể lúc nào cũng che chở ngươi."
"Hề Nhi tất nhiên là
biết." Thủy Dạng Hề khẽ gật đầu, xem tình hình, việc nên nói nên làm Thủy
Mộc Vân đã nói hết, vì thế nàng liền đứng dậy nói, "Phụ thân nếu không có
chuyện gì nữa, thì Hề Nhi đi ra ngoài trước."
Thủy Mộc Vân gật gật đầu,
"Tốt, ngươi đi đi. Đúng rồi, đi thăm nha đầu Linh nhi kia đi, nàng cứ hay
nhắc tới ngươi đó."
Linh nhi? trong lòng Thủy
Dạng Hề lặp lại cái tên này, rồi đi ra khỏi thư phòng, thật đúng là thiếu chút
nữa đã quên, nàng còn nợ nàng ấy một câu trả lời thuyết phục mà. Tướng phủ này,
so với hoàng tử phủ còn phiền toái hơn, nội bộ hỗn loạn cũng thôi đi, nhưng khổ
nổi các thế lực bên ngoài còn muốn đến khuấy động thêm, thật sự là nơi khủng bố
mà.
Vừa nghĩ vừa đi tới,
nhưng lại không biết mình lại đi lạc đường .
"Tam Hoàng đệ muội
đi bộ giỏi thật." Đột nhiên có tiếng nói vang lên khiến cho Thủy Dạng Hề
dừng bước, nàng giương mắt nhìn chỉ thấy có một cây cột, sau đó vòng qua nó
nhìn kỹ hơn.
Mặt mày Thủy Dạng Hề nhăn
nhíu, rồi thở ra một hơi, hoàn hảo đúng lúc đang ở bên ngoài đình, sau đó nhìn
về phía phát ra thanh âm, thì ra là Nam Cung Ngự Vũ cái người làm cho nàng chán
ghét đến cực điểm, nghĩ vật liền trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Đa tạ
nhị hoàng tử nhắc nhở, Hề Nhi không dám quấy rầy ." Nói xong liền xoay
người, hướng tới phương hướng ngược lại mà đi.
"Tam Hoàng đệ muội
lại muốn đến thư phòng sao? Nếu muốn đi về phía sau hậu viện, nên đi bên này
mới đúng." Nam Cung Ngự Vũ đưa tay phải ra bên ngoài ngăn cản, rồi làm ra
tư thế mới.
Thủy Dạng Hề đối với hắn
lạnh lùng gật đầu một cái, bày ra vẻ biết ơn, rồi đi qua bên cạnh hắn, sau đó
hướng phía trước đi đến. Nhưng không ngờ Nam Cung Ngự Vũ lại đi theo sát phía
sau, nói: "Bị giam lỏng tư vị như thế nào a?"
Thủy Dạng Hề đột nhiên
xoay người, cảnh giới nhìn hắn, hắn làm sao biết?
Nam Cung Ngự Vũ vẫn cười
như cũ : "Muốn biết sao? Bất quá ta sẽ không nói cho ngươi biết. Chậc
chậc, Tam đệ thật đúng là không hiểu thương hương tiếc ngọc, một mỹ nhân như
hoa như ngọc trong thiên hạ, sao có thể đem đi giam lỏng thế? Nếu không, hãy
hợp tác với ta đi, như thế nào? Ta biết ngươi là người thông minh, chim khôn
thì nên chọn cành mà đậu, tội phải đi theo một khối băng vạn năm như thế?"
Thủy Dạng Hề vừa nghe
thấy, nhất thời cơn giận dữ bùng lên, xem ra, nhị hoàng tử này trừ bỏ một thân
vô dụng mà còn kiêu ngạo tự phụ, mà ngu ngốc và ngu xuẩn. Nàng cũng không biết
hắn vì sao lại biết nàng bị giam lỏng, bất quá, nhìn bộ dạng này của hắn, có lẽ
không biết sắp xếp nội ứng linh tinh gì đâu, với hắn mà nói, đó đã là yêu cầu
quá mức cao rồi. Nếu thế tin tức của hắn từ con đường nào mà có, dù sao, toàn
bộ hoàng tử phủ người người đều biết, nên chuyện này không hiếp lạ.
Nàng cố áp chế tức giận,
nhìn hắn quyến rũ cười, nói: "Nhị hoàng tử nếu đã biết bản phi là người
thông minh, thì nên hiểu được quy tắc người thông minh chỉ cùng người thông
minh hợp tác, đối với loại người tự cho là mình siêu phàm, còn lỗ mãng mua danh
chuộc tiếng, bản phi rất là khinh thường. Đương nhiên, nhị hoàng tử, bản phi
cũng không phải là nói ngươi, ngươi cũng không nên quá đa nghi thế..."
Nhìn Nam