
nữa còn phản ứng ngược lại, cả
một đám bỗng trở nên ân cần. Bất giác trong lòng Thủy Dạng Hề thấy chán ghét,
nàng luôn luôn chán ghét những thứ tục lễ này, huống chi còn bị người bao vây
xung quanh, làm cho nàng không thể hô hấp không khí mới mẻ được.
Sau khi chào hỏi xong,
lại nghe Thủy Mộc Vân đối với nàng thi lễ nói: "Không biết những ngày này
Tam Hoàng phi muốn lấy thân phận hoàng tử phi ở trong phủ, hay lấy thân phận nữ
nhi của Thủy gia để ở cùng thân nhân một thời gian?"
Thủy Dạng Hề tiến lên đỡ
hắn dậy rồi nói: "Phụ thân nói gì thế, Hề Nhi tất nhiên là nữ nhi của Thủy
gia, cho dù là hoàng tử phi, cũng thay đổi không được sự thật là nữ nhi của
Thủy gia." Thủy tướng này quả
thật là lão hồ ly a, đầu tiên là để cho bản thân nàng tự xác định thân phận,
sau này nếu có phát sinh cái gì không đúng, thì nàng đừng nghĩ dùng thân phận
tam hoàng tử phi để áp chế người.
Hừ hừ, nàng sẽ không cho
hắn như ý đâu, nàng là nữ nhi của Thủy gia, cũng là tam hoàng tử phi đương
triều.
"Thần hiểu
được" Thủy tướng gật đầu nói, "Không biết, thần có thể lấy thân phận
phụ thân của hoàng tử phi nương nương, mời nương nương đến thư phòng nói chuyện
được không?"
Thư phòng? Thư phòng là
trọng địa, không phải người bình thường nào cũng có thể đi vào được , xem ra,
Thủy tướng quả thật đã đem chuyện Mộc Tư Khê chết xem như chuyện cơ mật để xử
lý .
Như vậy thì Thủy Dạng Hề
càng mừng rỡ vì không có người quấy rầy, nên lúc này nàng vui vẻ đáp ứng.
Đang trên đường cùng Thủy
Mộc Vân đi đến thư phòng, thì lại nghe có người đến báo, nhị hoàng tử đã đến
đây.
Thủy Mộc Vân vừa nghe
thấy, trên mặt hiện lên kinh ngạc, ánh mắt hồ nghi nhìn Thủy Dạng Hề một cái.
Thủy Dạng Hề bắt gặp ánh mắt của Thủy tướng hướng về nàng, đành bất đắc nhún
nhún vai, nói: "Ta cùng hắn không chút quan hệ gì, nên không cần dùng ánh
mắt hoài nghi này nhìn ta, vậy là vũ nhục nhân cách của ta."
Thủy Mộc Vân đành phải
quay người đi đến phía trước chính sảnh.
Lại thêm một trận hàn
huyên giả dối, Thủy Dạng Hề chỉ đứng ở một góc, nhìn xem tiết mục này, trong
lòng phiền chán đến không còn từ ngữ diễn tả, cổ nhân thật đúng là không biết
nhàm chán mà. Chẳng cần phân biệt được già trẻ tôn ti cứ cúi đầu với mình, thật
là buồn cười.
Đang nghĩ đến hưng phấn,
thì lại nghe bên tai truyền đến tiếng nói nàng chán ghét tận cùng: "Nguyên
lai là Tam Hoàng đệ muội đã ở đây, thật đúng là trùng hợp."
Thủy Dạng Hề phải cố gắng
lắm để khỏi mặt nhăn mày nhíu, thanh âm này làm cho nàng cả người không thoải
mái: "Đúng vậy, thật đúng là trùng hợp. Nhị hoàng tử đã lâu không gặp. Sao
hôm nay lại muốn đến thăm tướng phủ vậy?" Thủy Dạng Hề như cố ý vô tình mà
hỏi.
"Đã lâu cũng chưa
đến thăm biểu di nương cùng dượng, vừa vặn, hôm nay ta tiến cung thăm mẫu phi,
mẫu phi cũng nói nhớ biểu di nương, nên bảo ta đến thăm hỏi. Tam Hoàng đệ muội
hồi phủ để thăm người thân à." trong nháy mắt Nam Cung Ngự Vũ bỗng hỏi
thử.
Thủy Dạng Hề cười nói:
"Cũng không phải tính là thăm không thăm, chẳng qua nhớ nhà, nên trở về ở
mấy ngày thôi. Như thế, xin nhị hoàng tử cử ở chơi vui vẻ, phụ thân còn có việc
tìm ta, ta trước thất bồi." Nói xong, cũng không đợi Nam Cung Ngự Vũ trả
lời, liền lập tức ly khai.
Thủy Mộc Vân thấy thế,
liền tiến lên đối với Nam Cung Ngự Vũ nói: "Nói vậy Nhị hoàng tử còn chưa
gặp qua biểu di nương của ngươi, lúc này nàng đang ở hậu viện đó, chắc là Vũ
nhi cũng muốn ở riêng với nàng, để ta sai người mang ngươi đi qua đó."
"Dượng khách khí .
Trong phủ sợ là không còn người nào hiểu đường hơn ta. Ta tự mình đi qua đó là
được. Nếu dượng có việc thì cứ đi đi, nếu như vì ta mà chậm trễ Tam Hoàng đệ
muội, thì sẽ là lỗi của ta." Nói xong, hắn nhìn về phía Thủy Dạng Hề cười
một cái, rồi hướng phía hậu viện mà đi.
Thủy Dạng Hề nhìn thân
ảnh của Nam Cung Ngự Vũ khuất dần, trước sau nàng vẫn cảm thấy có cái gì đó
không đúng, còn có chút kỳ quái nữa, nhưng nghĩ không ra nó kỳ quái ở nơi nào.
Chẳng lẽ thật đơn giản chỉ là trùng hợp thôi?
Tạm thời gác lại các nghi
vấn, nàng theo Thủy Mộc Vân một đường đi đến thư phòng. Rồi ngồi vào chỗ của
mình xong, Thủy Dạng Hề liền quay về phía thượng vị nói: "Phụ thân có
chuyện gì muốn nói, không cần ngại cứ nói thẳng."
Thủy Mộc Vân nhìn nàng
một cái thật sâu rồi nói: "Hề Nhi có phải vẫn muốn làm sáng tỏ cái chết của
mẹ ngươi hay không?"
"Phụ thân cảm thấy
sao?" Nàng vốn định nói không có, nhưng, nàng cũng không phải chân chính
là Thủy Dạng Hề, nên không thể nào thay nàng ấy quyết định được.
Thủy Mộc Vân chỉ im lặng
mà không đáp, sau đó nhìn thẳng nàng nói: "Hề Nhi, đáp ứng phụ thân, đem
hết thảy mọi chuyện buông xuống đi, mở lòng ra vui vẻ mà sống, được chứ? Nay,
tam hoàng tử đối với ngươi cũng coi như tốt, so với trước kia, quả thực có thể
nói đã yêu đến tâm khảm rồi, cho nên, hãy sống ở bên cạnh hắn, không tốt sao?
Cần gì, mà làm cho chính mình lao tâm lao lực quá độ như vậy, cần gì đi quản
nhiều chuyện vô vị như thế."
Sống ở cạnh hắn? Cần gì
lao tâm lao lực quá độ, cần gì quản nhiều c