Snack's 1967
Duyên Nợ Đào Hoa

Duyên Nợ Đào Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326160

Bình chọn: 9.5.00/10/616 lượt.

ngươi và Thiên

Xu cho hắn nghe rồi. Thanh quân hẳn đã cho ngươi biết hết, đúng không?”.

Ta nói: “Không sai”. Ban nãy mới ngồi cạnh một cái hồ khác cả

nửa ngày, có chuyện gì cũng đã nói sạch rồi.

Mệnh Cách Tinh quân nhìn ta đầy vẻ thương xót vô biên, thong

thả nói: “Tống Dao Nguyên quân, ngươi có biết, lần này ngươi hạ giới đã gây ra

sai lầm gì lớn nhất không?”.

Câu hỏi này Ngọc Đế đã từng chất vấn ta lúc ở trong vườn Bàn

Đào. Ông ấy dường như cũng đã nói luôn đáp án. Khi đó đầu ta mờ mịt toàn sương

với khói, hiện giờ thì khác, đã sáng tỏ hoàn toàn rồi.

Ta nói: “Ta không nên đã liên lụy tới Thiên Xu Tinh quân lại

còn dẫn dụ Hoành Văn Thanh quân. Dụ dỗ hắn nếm thử phàm tình”.

Mệnh Cách Tinh quân lại nhìn ta đầy thương hại, khép hờ đôi

mắt phán rằng: “Sai rồi. Sai lầm của ngươi là không nên để sau khi Hoành Văn

Thanh quân đã hiểu rõ phàm tình rồi, còn kéo theo con hồ ly đó”.

Bên bờ hồ sen, lúc Hoành Văn nói cho ta biết về sợi tơ tiên

khế, cùng việc Thiên Xu chính là Đỗ Uyển Minh, ta chỉ cảm thấy như sét đang bổ

thẳng xuống đỉnh đầu. Còn lúc này, đầu ta hoàn toàn rối beng lên rồi, dù sét có

bổ xuống đầu chắc cũng không hay biết.

Ta thất tha thất thểu rời khỏi phủ Mệnh Cách Tinh quân.

Bên hồ Chiêm Mệnh, Mệnh Cách Tinh quân vùi tay vào trong nước,

hơi nước lượn lờ bốc lên, liền hóa thành một bức tranh.

Bức tranh đó vẽ cảnh Hoành Văn đang ngủ trên giường, một con

hồ ly trắng như tuyết đang cúi đầu liếm môi của Hoành Văn.

Hơi nước biến ảo, lại vẽ ra một khung cảnh khác, Hoành Văn đứng

bên bờ ngân hà, một nam tử đứng bên cạnh hắn, chỉ trông thấy vạt áo người kia

phiêu trong gió, lại không nhìn rõ khuôn mặt thế nào. Nhưng ta có thể nhìn ra,

nam tử đó tuyệt đối không phải là ta.

Mệnh Cách Tinh quân nói: “Năm đó lúc Hoành Văn Thanh quân mới

sinh ra, Ngọc Đế đã ra lệnh cho ta đoán thiên mệnh giúp Thanh quân. Đoán ra rằng

Hoành Văn Thanh quân tương lai sẽ gặp phải một lần tình kiếp. Tình kiếp này

chính là con tuyết hồ tinh đó”.

Mệnh Cách Tinh quân nói: “Tống Dao Nguyên quân, khi đó ngươi

ngàn lần không nên, vạn lần không nên, không nên để Hoành Văn Thanh quân hiểu

được phàm tình, không nên để cho con hồ ly kia gần ngay bên cạnh Thanh quân”.

Mệnh Cách Tinh quân nói: “Ngươi ngàn lần không nên, vạn lần

không nên, không nên để cho con hồ ly đó liều hết cả tu vi của nó, cứu Hoành

Văn Thanh quân. Hoành Văn Thanh quân nợ nó tu vi nghìn năm cùng ân tình cứu

giúp. Ngươi nên biết, đã nợ thì nhất định phải trả.”

Mệnh Cách Tinh quân nói: “Ngọc Đế vốn nghĩ rằng, ngươi chẳng

qua chỉ là biến số làm loạn thiên mệnh giữa Thiên Xu Tinh quân và Nam Minh Đế

quân thôi. Không ngờ được ngươi còn là sợi dây dẫn lối cho Hoành Văn Thanh quân

và con hồ ly đó”.

Đã thiếu nợ, thì nhất định phải trả. Ta và Thiên Xu Tinh

quân bị nối vào nhau bởi sợi tơ tiên khế. Mệnh Cách Tinh quân nói, lúc y còn là

Đỗ Uyển Minh, kiếp đó đã nợ ta ân tình. Cho nên sau này ở trên thiên đình, y vì

bảo vệ ta đã phải chịu tột cùng đau khổ. Hồ ly đối với Hoành Văn một lòng si

tình, hy sinh tính mệnh bản thân cùng tu vi nghìn năm tích góp. Hoành Văn nợ hồ

ly, mà hôm nay, ta lại nợ Thiên Xu.

Thì ra tất cả duyên phận, chẳng qua cũng chỉ là một món nợ cần

trả.

Thì ra số mệnh định sẵn của Hoành Văn chính là hồ ly.

Ta lảo đảo lê bước trên con đường nhỏ vắng tanh, nhịn không

được cười khổ.

Ta làm thần tiên trên thiên đình, cũng đã gặp qua vô số thần

tiên. Nhưng thật ra người đoán mệnh cho ta năm xưa mới là thần tiên thật sự.

Ta quả nhiên vẫn là kẻ mang mệnh trọn kiếp cô loan.

Thiên Xu Tinh quân và Nam Minh Đế quan vốn nên cùng soi rọi,

là tại ta vô tâm chen ngang một gậy, làm loạn mệnh trời.

Hoành Văn Thanh quân đã định là phải cùng một con hồ ly trải

qua tình kiếp, lại là do ta bắc cầu nối dây, khiến tình ấy rốt cuộc cũng sinh

ra.

Ai cũng có duyên phận của riêng người ấy, chỉ là vô duyên với

mình ta.

Mệnh của ta đã định, chỉ có thể sắm một vai phụ làm nền

trong những giai thoại lưu truyền. Không phải là gậy đánh uyên ương, thì là cầu

đưa người qua sông.

Ta bước tới trước điện Hào Quang, thiên binh canh cửa giơ

kích[2'> ngăn ta lại. Ta nói: “Xin chư vị giúp cho lần này, ta không có ý gì

khác, chỉ muốn vào gặp Thiên Xu Tinh quân một lát mà thôi”.

[2'> Kích: Binh khí cổ thời xưa, cán dài, mũi nhọn, một bên

có ngạnh, dùng để đâm.

Các thiên binh mặt không chút thay đổi, Hạc Vân bước ra từ một

góc, nói: “Ngọc Đế không cấm Tống Dao Nguyên quân tới thăm Thiên Xu Tinh quân,

để ngài ấy vào đi”.

Ta hàm ơn, chắp tay làm lễ với Hạc Vân, Hạc Vân chỉ khẽ gật

đầu đáp lại. Ta sải bước tiến vào trong điện Hào Quang.

Bên trong điện Hào Quang trống trải vô cùng, ta trông thấy

Thiên Xu đang đứng bên song cửa.

Ta bước về phía trước. Thiên Xu quay người lại, đột nhiên

nói với ta: “Người trong thành ấy, đều chết cả rồi đúng không?”.

Ta sững người.

Thiên Xu nói: “Lúc sư tử tuyết phát cuồng, người trong thành

Lô Dương đều chết cả rồi đúng không?”.

Lúc này ta mới chợt hiểu ra y đang nói đến sự tình ngày đó.

Dựa theo tính cách