
ên bất lực.
Hàn Mặc Ngôn đến biệt thự nhà họ Lục đúng giờ đã hẹn.
Về điểm này thì Lục Nhiễm cũng biết, Hàn Mặc Ngôn sẽ
không từ chối những yêu cầu hợp tình hợp lý của bạn gái, cũng vì… anh coi việc
đáp ứng yêu cầu của bạn gái là một trong những công việc của mình, nên luôn làm
thật tốt.
Ngồi vào trong xe, thắt đai an toàn, bên cạnh là Hàn
Mặc Ngôn mà cô từng tưởng rằng sẽ không bao giờ còn dính líu bất cứ thứ gì.
“Hôm nay anh không phải làm việc à?”.
Nghe cô hỏi như vậy, Hàn Mặc Ngôn nhanh chóng trả lời:
“Khi nào em xong việc anh sẽ quay về công ty”.
Lục Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Câu trả lời này không nằm ngoài dự đoán của cô.
Khi đến khu nhà Lục Nhiễm thuê, Hàn Mặc Ngôn lùi xe
vào trong, Lục Nhiễm xuống xe, lấy từ sau xe của Hàn Mặc Ngôn ra những thùng
chứa đồ đã được chuẩn bị trước.
Những thứ này đều do cô mua, dùng để đựng đồ đạc linh
tinh rất tiện.
Cô vẫn biết rõ mọi đồ đạc của Hàn Mặc Ngôn hơn cả
chính anh.
Vì vừa dọn đến chưa lâu, lại cũng mới thu dọn, nên đồ
đạc rất gọn gàng, quần áo xếp vào va ly, đồ đạc lung tung đều bỏ vào phòng chứa
đồ, loáng một cái đã đầy mấy cái thùng, căn phòng cũng rộng rãi hẳn ra.
Cô thu dọn, Hàn Mặc Ngôn chuyển những thùng đã sắp xếp
xong ra sau xe.
Dọn dẹp được một nửa, họ nghe thấy tiếng gọi cửa.
Không biết từ lúc nào, bác chủ nhà đã đứng ở cửa, khom
lưng nheo mắt nhìn gian phòng đã dọn dẹp xong, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Nhiễm, cháu
đi thật đấy à, còn chưa ở được một tháng mà?”.
Lục Nhiễm cười áy náy: “Cháu xin lỗi, tại mọi việc bất
ngờ quá, cháu không nghĩ là lại chuyển đi luôn thế này, làm lỡ việc của bác,
bác không phải trả lại tiền thuê nhà cho cháu đâu ạ”.
“Thế sao được, để bác đi lấy tiền trả cháu”.
“Không cần đâu ạ...”.
Cái bóng lom khom của bác đã đi lên tầng trên.
Bác chủ nhà là một người rất tốt, con cái đều đi học ở
nước ngoài, vì ở một mình buồn quá nên mới cho thuê nhà, khi đến xem nhà cô đã
thấy bác rất nhiệt tình, còn mời cô ăn cơm, cô cũng định ở đây lâu dài cho bác
đỡ buồn.
Khi bác chủ nhà đi xuống, cũng là lúc Hàn Mặc Ngôn đi
lên.
Bác chủ nhà đang đếm tiền nhìn thấy Hàn Mặc Ngôn, lại
nhìn Lục Nhiễm, bác cười rất tươi: “Tiểu Nhiễm, đây là bạn trai của cháu à?”.
Tuy chưa thể quen với sự thực này, nhưng Lục Nhiễm vẫn
im lặng gật đầu.
“Cháu dọn đi để chuẩn bị kết hôn đúng không? Thế cũng
tốt, con gái sống một mình cũng không yên tâm, mấy hôm trước cháu nhắn không về
được bác còn lo cháu xảy ra chuyện gì, không ngờ… thật là hạnh phúc đấy. Hai
năm trước con gái bác lấy chồng cũng tầm tuổi cháu bây giờ”.
Bác vừa nói vừa móc trong túi ra hai cái kẹo đặt vào
tay Lục Nhiễm.
Lục Nhiễm nhìn hai con thỏ trắng trong lòng bàn tay,
những lời giải thích cũng chui tuột vào trong bụng.
Sự hiểu lầm đẹp đẽ, cũng chẳng có gì không tốt.
Đi được nửa đường, Lục Nhiễm mới chợt nhớ ra: “Hàn Mặc
Ngôn, đợi chút đã”.
“Gì thế?”.
“Em có một người bạn, anh có thể đưa em qua đó
không?”.
“Ở đâu?”.
Lục Nhiễm nói địa chỉ, một lát sau xe đã đến nơi.
Mở cửa xe đi xuống, Lục Nhiễm đã định đi vào, lại đi
một vòng đến gõ vào cửa xe của Hàn Mặc Ngôn: “Có thể em sẽ ở đây lâu lâu một
chút, anh cứ bỏ hết đồ đạc xuống đây, em gọi công ty chuyển nhà đến đưa về
nhà”.
Hàn Mặc Ngôn hỏi lại: “Khoảng bao lâu?”.
“Khoảng hai tiếng”. Nói xong, Lục Nhiễm dừng lại một
chút, nhìn Hàn Mặc Ngôn nghi ngại, chắc anh cũng chẳng chờ nổi cô đâu.
Nhìn vào đồng hồ đeo tay, Hàn Mặc Ngôn nói: “Bây giờ
là chín giờ bốn mươi lăm, mười một giờ bốn mươi lăm anh quay lại đón em nhé”.
Có thể thấy Hàn Mặc Ngôn đã cố gắng mềm mại giọng nói
của mình, nhưng vẫn còn đôi chút công thức hóa.
Lục Nhiễm muốn cười, nhưng cố kìm lại, đưa cho
Hàn Mặc Ngôn một viên kẹo của bác chủ nhà khi nãy:
“Tài xế, vất vả quá!”.
Khẽ chau mày, rõ ràng là Hàn Mặc Ngôn chẳng thích thú
gì trò đùa của Lục Nhiễm, nhưng anh vẫn bóc vỏ kẹo, bỏ con thỏ trắng vào miệng,
rồi lái xe đi.
Riêng việc Hàn Mặc Ngôn ăn kẹo cũng khiến Lục Nhiễm
không nhịn nổi cười.
Khi bước vào cổng nhà Lâm Tĩnh, khuôn mặt Lục Nhiễm vẫn
tươi như hoa.
Lâm Tĩnh ra mở cửa cho Lục Nhiễm, như thể không dám
tin vào mắt mình, cứ ngó mãi ra ngoài: “Lúc nãy đưa cậu đến ấy? Tớ không nhìn
lầm chứ?”.
Lâm Tĩnh đã biết cô thích Hàn Mặc Ngôn từ lâu, hồi đó
cô hay rủ bạn mình đến ngồi ở quán café đối diện công ty của Hàn Mặc Ngôn, gọi
một cốc café, ngồi chờ đến giờ tan làm để nhìn Hàn Mặc Ngôn lái xe ra.
Lục Nhiễm gật đầu.
Ngẩn ngơ mất một lúc, Lâm Tĩnh cười đau khổ, lẩm bẩm:
“Không ngờ cuối cùng cậu cũng có được người trong mộng, chỉ là, Tiểu Nhiễm, cậu
si tình thật đấy, bao nhiêu năm nay rồi, ngay cả tớ và Lạc… cũng chia tay rồi
mà cậu vẫn không chịu từ bỏ…”.
“Cũng chưa hẳn là có người trong mộng, chỉ là…”, nếu
đã nhắm đúng đối tượng rồi, cho dù có bươu đầu chảy máu cũng phải cố cho bằng
được. “Mà thôi, đừng nói chuyện của tớ nữa, nói chuyện của cậu đi… Chuyện của
cậu và Lạc Ức Vi là làm sao, các cậu vẫn rất quấn quýt với nhau mà”.
Lục Nhiễm ngồi trên ghế sofa nhà Lâm Tĩnh, nghe bạn
mình kể lại những việc đã