
người một bậc nên mới không làm ra chuyện gì quá đáng.
Một bữa sáng rất yên
bình, bà Chương vẫn luôn nói chuyện với Thủy Quang, hỏi sở thích và
chuyện giải trí thường ngày của cô. Thủy Quang nói bình thường mình phải đi làm nên chẳng có mấy thời gian để giải trí, bà luền cảm khái: “Cháu
với Tranh Lam thật là khác nhau quá, trước giờ nó chẳng mấy khi ở nhà,
chỉ thích chạy ra ngoài chơi, chẳng hiểu những chỗ náo nhiệt đó có gì
hay ho nữa?”
“Mẹ!” Chương Tranh Lam cắt ngang lời mẹ, bà thật
biết cách “dìm hàng” anh quá, lại còn cái gì mà “anh chẳng mấy khi ở
nhà” chứ? Ngoài lúc phải đi tiếp khách và những lúc tâm trạng không tốt
thì có bao giờ anh không về nhà ngay sau khi tan làm đâu?
“Mẹ gọi điện cho con, có lần nào con không nói là đang chơi bời, uống rượu ở
bên ngoài đâu? Gọi con về nhà cũng vậy, thúc năm lần bảy lượt mới chịu
về!” Bà Chương phê bình con trai xong, khi nhìn sang Thủy Quang thì vẻ
mặt lại hòa dịu hơn nhiều. “Con à, nếu sau này con ở cùng với bác thì
phải quản nó tử tế, con là đứa trẻ ngoan, bác nhìn ra được, Tranh Lam
lớn hơn con một chút nhưng không an phận bằng con.”
“Mẹ!” Chương
Tranh Lam thực sự dở khóc dở cười, xem ra lão thái thái cố ý moi điểm
xấu của anh ra nói, tuy trong những câu nói đó có ý chỉ trích nhưng anh
lại chẳng thấy phản cảm chút nào.
Động tác trên tay Thủy Quang
cũng chậm lại, cô không hề bất ngờ bởi những lời này của bà Chương, lại
cảm thấy được ánh nhìn của người đối diện, lần đầu tiên cô tự hỏi mình:
“Anh với cô là gì chứ?” Thủy Quang không biết, rốt cuộc cô với anh là gì?
Họ vốn là người xa lại, lại từng thân mật hơn bất cứ người nào…
Lần đầu tiên nhìn thấy anh trong lúc tỉnh táo, cô nghr thấy anh hỏi, tôi
giống Lam phải không? Cô trở tay không kịp, bởi vì cái tên anh nói đến,
cũng bởi vì anh là người đêm đó.
Về đêm hôm đó, cô chỉ nhớ hình
hài mơ hồ của người ấy. Khi tỉnh dậy cô hoảng loạn, thậm chí sau này mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều không thực sự bình tĩnh được. Cô trải qua một đêm buông thả với anh, cô tỏ ra dửng dưng nhưng không có nghĩa là cô
không chút động lòng.
Anh nói sẽ đối tốt với cô, chỉ đối tốt với
cô, cô cũng từng nói với Vu Cảnh Lam như vậy, khi đó cô đã cười và nói
rằng: “Cảnh Lam à, em sẽ đối xử thật tốt, thật tốt với anh. Thật đấy!”
Cảnh Lam nghe thấy vậy thì xoa đầu cô, nói: “Đồ ngốc, anh là anh trai em nên anh phải đối tốt với em mới đúng.” Lúc đó cô còn thầm nói: “Việc em đối tốt với anh khác việc anh đối tốt với em.”
Đối tốt với một
người, chỉ đối tốt với một người? Thật ngốc nghếch! Khi nào anh ấy sẽ
hiêu rõ, khi nào sẽ đáp lại, bạn chẳng thể nào dự liệu được, đến khi bạn tưởng rằng có thể dự liệu được thì anh ấy đã không còn ở bên bạn nữa
rồi, vậy thà rằng… ngay từ đầu đừng nghĩ đến, đừng biết điều gì cả.
Cô không có cách nào để mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô không thoát ra
được… Cô cần có một người kéo cô ra khỏi, nhưng cách nghĩ này quá ích
kỷ. Anh nói sẽ đối tốt với cô, nhưng sự đối tốt này sẽ duy trì được bao
lâu? Có đủ lâu để chờ được đến khi cô bước về phía anh không?
Thủy Quang nắm chặt đôi đũa trong tay, trong lòng không ngừng nói xin lỗi.
Cô ngẩng đầu nhìn người đối diện, giọng nói thấp đến mức dường như không nghe thấy: “Lát nữa anh có thể đưa tôi đến công ty không?” Khi nói xong câu này, Thủy Quang hy vọng anh không nghe thấy, cũng hy vọng anh sẽ từ chối, lần đầu tiên cô làm chuyện thế này, lợi dụng người ta, cô cảm
thấy áy náy và căm ghét chính mình.
Nhưng Chương Tranh Lam đã
nghe thấy, lập tức dồn toàn bộ sự chú ý vào cô. Anh không dám tin, hoàn
toàn không dám mơ đến chuyện này, trong khoảnh khắc kích động, anh suýt
nữa đã kéo tay cô, may mà còn chút lý trí để nhìn thấy lão thái thái ở
đây nên không đến mức luống cuống.
Đừng nói Chương Tranh Lam,
ngay đến bà Chương cũng thấy ngạc nhiên. Bà đồng ý sẽ nói giúp con trai
nhưng cũng cần có sự bằng lòng của cô gái, cho nên bà không thiên vị ai, mỗi câu nói của bà đều rất khách quan, hy vọng trong lòng cô gái sẽ tự
có đáp án. Bà cảm thấy chuyện này còn rất nan giải, không ngờ lại có
hiệu quả nhanh như vậy nên khó tránh khỏi có chút bất ngờ.
Thủy
Quang buông bát, trong lòng rối loạn, khi cô định đứng dậy thì người đối diện đã đứng lên trước, cô sững sờ, Chương Tranh Lam cũng ho một tiếng, nói: “Em muốn đi đâu?”
Thủy Quang có thói quen ăn cơm xong phải
mang bát để vào bồn rửa, vừa rồi cô đứng lên là do tinh thần bất ổn
nhưng cũng là thói quen điều khiển, lúc này nhìn người đối diện, nghĩ
đến câu nói đó của mình, cô không kìm được cảm thấy mất tự nhiên. “Tôi
đi cất bát.”
Bà Chương cười, nói: “Cháu cứ để bát ở đó đi, không
sao đâu, lát nữa bác dọn cả thể.” Rồi bà lại nói với con trai: “Con cũng đừng đứng không ở đó nữa, nếu ăn xong rồi thì đi thay quần áo, sau đó
đưa Thủy Quang đi làm đi.”
“Vâng.” Biểu cảm của anh vẫn tự nhiên
nhưng thực ra, từ khi cô nói câu đó anh đã không thể nào bình tĩnh được
nữa. Anh nói với Thủy Quang: “Em đợi anh một chút” rồi nhanh chóng đi
lên lầu.
Thủy Quang thì bị bà Chương kéo ngồi trở lại