
đến chuyện
kết hôn nhưng sinh con thì hôm nay mới là lần đầu tiên nghĩ đến, cảm
thấy cũng tốt, nếu là con của anh và cô thì chắc chắn nó sẽ rất nhanh
nhẹn, đáng yêu… Nghĩ vậy, trong lòng anh liền có một đợt sóng ấm áp trào lên.
Châu Kiến Minh nghe anh nói vậy thì kinh ngạc đến mức suýt
vấp ngã. Chương Tranh Lam năm đó được khoa Công nghệ thông tin của
trường đại học danh tiếng bậc nhất kia gọi là người tài trí hơn người
nhất, cũng là người không an phận nhất, giờ lại muốn sinh con rồi ư?
“Cậu muốn sinh con rồi à?”
Chương Tranh Lam không trả lời câu hỏi của Châu Kiến Minh, chỉ cười đùa với cô bé con: “Lộ Lộ xinh đẹp đến làm hoa đồng cho chú được không?”
Cô bé nghiêng đầu. “Hoa đồng là cái gì?”
“Hoa đồng chính là người rắc hoa đi phía trước cô dâu chú rể đó.”
Châu Kiến Minh dở khóc dở cười. “Đủ rồi, đủ rồi! Tôi nói này Chương Tranh Lam… cậu muốn kết hôn rồi à?”
Đến trước quán ăn, Chương Tranh Lam một tay đẩy cửa đi vào mới nói: “Đúng
vậy.” Anh ngẩng đầu liền nhìn thấy người đang ngồi trên chiếc bàn gần
cửa sổ, quay lưng về phía anh, anh mỉm cười đi về phía đó.
Châu
Kiến Minh đang đờ đẫn thì bị bà xã huých vào cánh tay. “Yêu rồi đương
nhiên là sẽ muốn kết hôn, sao anh lại ngạc nhiên như vậy chứ?”
Những lúc thế này, người không hiểu về Chương Tranh Lam lại lập tức hiểu ra
được vấn đề, đúng vậy, bất luận là ai, yêu rồi muốn kết hôn là chuyện
rất đỗi bình thường mà.
Châu Kiến Minh nhìn theo hướng Chương
Tranh Lam đang đi, liền thấy một cô gái tóc ngắn, mặc áo len nhạt màu
đang nhìn ra ngoài cửa sổ, áo khoác vắt trên lưng ghế, cảm giác đầu tiên của Châu Kiến Minh là: tĩnh.
Khi Thủy Quang nhìn thấy Chương
Tranh Lam bế một cô bé đi đến, phía sau còn có hai người có vẻ là bố mẹ
đứa trẻ thì chắc chắn là bất ngờ rồi. Cô đứng dậy, Chương Tranh Lam đặt
đứa bé xuống chỗ ngồi trước mặt cô, rất tự nhiên cười nói với cô: “Có
người bạn cùng ăn với chúng ta.”
Chương Tranh Lam nghiêng người
chỉ vào hai người đang đi đến, giới thiệu người đàn ông là Châu Kiến
Minh, sau đó xoa xoa đầu cô bé con, nói: “Châu Lộ, Lộ Lộ.” Cuối cùng mới giới thiệu với hai vợ chồng Châu Kiến Minh: “Tiêu Thủy Quang, bạn gái
tôi.”
Châu Kiến Minh ân cần chìa tay ra. “Chào em! Chào em!”
Người khiến Chương Tranh Lam muốn kết hôn thì chỉ có thể là một nhân vật trong truyền thuyết.
Thủy Quang còn chưa có phản ứng thì vợ Châu Kiến Minh đã ngượng ngập đập vào tay ông xã, nói với Thủy Quang: “Chào
em, cứ gọi chị là chị Lê.”
Thủy Quang chào: “Chị Lê”, sau đó khẽ
liếc nhìn Chương Tranh Lam thì chỉ thấy đối phương chỉ cười, cô chẳng
biết làm thế nào, nhưng chính bản thân cô cũng không chú ý đến việc cô
lại tiếp nhận từ “bạn gái” của anh một cách tự nhiên như vậy.
Bởi vì đột nhiên thêm người nên Chương Tranh Lam bảo phục vụ đổi sang một phòng riêng.
Một nhà ba người ngồi
một bên, Chương lão đại đương nhiên là kéo Thủy Quang ngồi bên cạnh anh, Lộ Lộ vẫn cứ nhìn Thủy Quang bằng ánh mắt tò mò, cuối cùng nói: “Chị
thật xinh đẹp!”
Vợ Châu Kiến Minh xoa đầu con gái, cười nói: “Nha đầu có mắt đấy.”
Chương Tranh Lam nhìn Thủy Quang, cười nói: “Phải nói là tôi có mắt mới đúng.”
Châu Kiến Minh không kìm được bới móc: “Định khoe khoang à? Tôi hỏi này
Tranh Lam, cậu làm thế nào mà theo đuổi được em gái xuất sắc này vậy?”
“Bám riết không buông.” Chương Tranh Lam vừa rót trà cho từng người vừa đáp, dù anh nói rất thật lòng nhưng ngoài người bị bám riết không buông ra,
những người khác đều cảm thấy anh đang phô trương. Châu Kiến Minh chuyển sang hỏi Thủy Quang: “Thủy Quang, em và bạn học cũ của anh bắt đầu thế
nào vậy, kể cho anh nghe chút đi!”
Thủy Quang cười khổ, cuối cùng nói: “Lâu quá rồi, em không nhớ nữa.” Khi cô nói câu này, Chương Tranh
Lam khẽ nhướng mày, xoa xoa gò má.
Châu Kiến Minh ngạc nhiên nói: “Hóa ra đã quen biết từ lâu rồi?” Vậy mà anh ta lại chưa từng gặp người này.
“Được rồi.” Chương Tranh Lam lên tiếng. “Sao vẫn chưa mang mì lên nhỉ? Đói
quá, dạ dày lại hơi đau rồi. Lão Châu, cậu đi giục nhân viên phục vụ xem sao!”
“Được, tôi đi xem thế nào.”
Châu Kiến Minh vừa đi
ra ngoài, Thủy Quang thấy Chương Tranh Lam đang ấn vào dạ dày, không kìm được hỏi: “Anh bị đau dạ dày thật à?”
Chương Tranh Lam muốn nhân cơ hội này để nhõng nhẽo với cô nhưng vì có người ngoài nên cũng không
tiện làm quá, đành gật đầu, nói: “Một chút.” Anh nói thật, dạ dày anh
vốn không tốt lắm, trưa hôm nay ăn được hai, ba miếng cơm nhưng cảm thấy nhạt nhẽo, sau đó cố sống cố chết làm cho xong việc để quay về, định
đến chỗ người trong lòng xin bữa cơm nhưng không ngờ lại gặp trắc trở.
Thủy Quang chau mày. “Vậy anh đừng uống trà nữa, lát nữa bảo bọn họ mang cho cốc nước ấm.”
Đúng lúc này, Châu Kiến Minh đi vào, phía sau là nhân viên phục vụ mang hai
phần mì của Lộ Lộ và Thủy Quang lên trước, Chương Tranh Lam nhân tiện
gọi một cốc nước ấm.
Ba phần mì còn lại cũng dần dần được đưa
lên. Trong căn phòng nhỏ này, “hai gia đình” quây quần bên nhau ăn mì,
hương vị cũng rất được.
Lộ Lộ khi ăn càng nói nhiều hơn, vặn qua
vặn lại không