
yên. Cô bé thích ăn măng, gắp hết măng trong bát của bố
mẹ. Bát mì của Thủy Quang có nhiều măng nhất, cô liền gắp từng cọng cho
cô bé.
Cô bé con rất thích chị gái xinh đẹp này, vừa ăn măng vừa
nói: “Chị ơi, đồng hồ của chị đẹp thế, em cũng có một chiếc, cũng màu
xanh da trời, nhưng mà là hình Mickey.
Chị thích xem Cừu vui vẻ và sói xám không? Thích nhất ai ở trong đó ạ? Em thích nhất Cừu xinh đẹp…”
Thủy Quang cũng rất có thiện cảm với cô bé con hoạt bát này nên nói rất
nhiều chuyện với cô bé, trùng hợp là cô mới vô tình xem mấy tập Cừu vui vẻ và sói xám.
Chương Tranh Lam nhìn sang người đang nói chuyện với cô bé con, chủ yếu là cô
nghe, thỉnh thoảng gật gật đầu, thỉnh thoảng lại cười, nói: “Vậy sao?
Thật là thú vị!”
Có người đá chân Chương Tranh Lam dưới gầm bàn,
anh quay lại nhìn thì thấy Châu Kiến Minh cười ám muội với anh. Đối
phương dùng khẩu hình nói: “Cậu đói khát đến vậy cơ à!”
Chương Tranh Lam “hứ” một tiếng, dung phương thức tương tự trả lời: “Cậu quản nổi không?”
Được, anh là lão đại, nhân vật điển hình của kiểu muốn ra sao thì ra, Châu
Kiến Minh cười gật đầu. Nhưng trong suốt bữa ăn, cốc trà của cô gái đó
luôn kịp thời được rót thêm khiến cho người bên cạnh cũng hưởng phúc
được Chương lão đại hầu trà. Khi cô định lấy giấy ăn, anh sẽ nhanh tay
đưa cho cô trước, áo khoác cô vắt trên lưng ghế rơi xuống đất, anh nhặt
lên vắt trên lưng ghế của mình… Sự chăm sóc lặng lẽ, tỉ mỉ và chu đáo
này khiến Châu Kiến Minh suýt không nhận ra đây là Chương Tranh Lam mà
anh ta từng biết.
Ăn xong, mọi người cùng đi ra ngoài. Gia đình
ba người nhà Châu Kiến Minh ồn ào đi phía trước, Chương Tranh Lam và
Thủy Quang đi phía sau, nhìn thấy Lộ Lộ được bố bế mà luôn miệng hát,
Thủy Quang bất giác cười, nói: “Cô bé đúng là rất hoạt bát.”
Chương Tranh Lam mỉm cười, xán đến gần, nhỏ giọng nói: “Hay là chúng ta cũng sinh một đứa?”
Thủy Quang nhìn sang anh. Chương lão đại vội vã nắm tay cô đặt vào trong túi áo của mình. “Đương nhiên, trước khi sinh con chúng ta phải kết hôn đã, nếu không thì sẽ thành sinh con ngoài giá thú rồi, vậy thì không được.”
Thủy Quang không rút tay ra, tuy cũng hơi mất tự nhiên khi anh nói “sinh con ngoài giá thú” nhưng cô chỉ nói: “Anh nghĩ quá nhiều rồi.”
Chương Tranh Lam bị tổn thương. “Đồng chí Tiêu Thủy Quang, không phải em định
chơi đùa anh xong rồi phủi mông bỏ đi chứ? Dù sao anh cũng lấy chuyện
kết hôn làm tiền đề để yêu em, nếu em chỉ có ý định chơi đùa anh thì
thật là thiếu đạo đức, thân thể và cả trái tim anh đều đã trao cho em.”
Thủy Quang thầm nhủ phải kiềm chế, cuối cùng vẫn cắn môi nói: “Anh thuộc cung Song Tử nhỉ?”
Chương Tranh Lam cười. “Không, cung Nhân Mã, người đàn ông của gia đình điển hình.”
Lúc này, Châu Kiến Minh ở phía trước hét với lại: “Hai người có làm gì bây giờ không?”
Chương Tranh Lam hỏi người bên cạnh: “Xem ra bọn họ muốn đi uống trà. Chúng ta về nhà hay là cùng đi, hay em muốn đi đâu khác?” Thực ra Thủy Quang
muốn nói “anh cứ đi uống trà với họ đi, em sẽ tự về nhà”, nhưng cô còn
chưa lên tiếng, Chương Tranh Lam đã nói: “Phải đi cùng nhau đấy lão
đại.”
Thủy Quang bị tiếng “lão đại” của anh làm cho cứng họng, bình thường chẳng phải là người khác gọi anh như thế sao?
“Em về nhà.”
“Vậy được, về nhà đi.” Hai người đã đi đến trước mặt Châu Kiến Minh, Chương
Tranh Lam nói: “Không đi đâu, chúng tôi về nhà trước đây.” Chương Tranh
Lam có thói quen nói thẳng như vậy, còn chẳng buồn tìm lấy một cái cớ.
Lão đại anh không có hứng thú đi đâu hết, chỉ muốn về nhà với người yêu.
Sau khi Châu Kiến Minh lên xe thì không ngừng cảm khái: “Đúng là không nhìn thì không biết, vừa nhìn thấy bỗng giật mình, nhân vật như Chương Tranh Lam cũng có ngày phải phục tùng người khác, hôm nay coi như anh được mở
rộng tầm mắt rồi.”
“Em lại cảm thấy cô ấy rất quan tâm đến anh
ấy, vừa nghe nói anh ấy bị đau dạ dày liền bảo anh ấy đừng uống trà
nữa.” Vợ Châu Kiến Minh nói.
“He he, nếu như vậy thì tốt, hai người có tình bên nhau vui vẻ.”
Còn hai ngày nữa là
đến Giáng sinh nên trước cửa các cửa hàng hai bên đường đã rực rỡ đèn
màu. Trước đây Chương Tranh Lam chẳng có cảm giác gì với ngày tết Tây
này nhưng bây giờ lại rất quan tâm, hỏi người đang nhìn ra ngoài cửa sổ
xe: “Ngày lễ em có rảnh không?”
Thủy Quang hơi thất thần, chỉ “ờ” một tiếng mà không quay đầu lại, cũng không biết là có nghe thấy câu hỏi của anh không.
Chương Tranh Lam nghiêng đầu nhìn cô. “Thẫn thờ gì vậy? Hử?”
Thủy Quang quay đầu lại, nói: “Em thích mùa đông.”
Chương Tranh Lam cười, hỏi: “Em không sợ lạnh à? Anh bảo này… mai là cuối
tuần, bây giờ còn sớm, có muốn đến nhà anh một lát không? Chỉ ngồi chơi
thôi, anh không có ý gì khác đâu.” Ý thì nhất định là có, một người đàn
ông bình thường suốt ngày không suy nghĩ lung tung về người trong lòng
mới là lạ, nhưng Chương Tranh Lam rất giỏi kiềm chế, không muốn mối quan hệ vừa mới xây dựng được bị phá hoại chỉ vì không kìm nén được dục
vọng.
Không thấy Thủy Quang trả lời, Chương Tranh Lam thúc giục:
“Sao thế? Trả lời một câu đ