
lời sao, bộ óc tinh nhanh rơi
vào trạng thái chết máy, lại còn mong dựa vào cái miệng thoát khỏi tai
ương.
“Cô Tạ.” Giọng nói êm tai của Chu Minh nâng cao lên một độ, đầy ý cảnh cáo.
Trong lòng Tạ Anh Tư run run, gió lạnh gai cả người. Hai tay cô nắm
chặt, tự nhủ bản thân phải chấp nhận số phận, “Cái này, tổng biên, tôi
thực sự có vào nhà vệ sinh hơi lâu một chút, anh không biết chứ… Tôi bị
táo bón.” Chị đây ghê tởm ngươi.
Vờ vô tội, Anh Tư nhìn thẳng vào Chu Minh, anh ta quả thực đã chìm
trong im lặng như suy đoán của cô, có lẽ đã bị kẻ táo bón cô đây làm cho sốc và kinh hãi. Anh Tư đặt tay lên đầu gối vô cùng đắc ý, đối phó với
loại hạ lưu đầy văn hóa này, ngoại trừ sự thô tục ra vẫn chỉ là sự thô
tục, không thể sai được.
“Cô Tạ, cô vừa thiếu canxi, lại bị táo bón, hi vọng cô giữ gìn sức
khỏe, như vậy mới có thể làm việc tốt hơn. Được rồi, cô ra ngoài làm
việc đi.”
Dùng sự thô tục thoát được một vố, Tạ Anh Tư ngúng ngu鹠ra khỏi văn
phòng của Chu Minh. Khi cô đang định mở cửa, thì nhà tư bản Chu Minh
lạnh lùng nói một câu, “Cô Tạ, tôi quen một bác sĩ, rất giỏi về chuyên
môn chữa táo bón, tôi có thể giới thiệu cho cô.”
Anh Tư chết lặng, quay đầu nhìn Chu Minh, đột nhiên phát hiện anh ta
đang được bao phủ trong làn ánh sáng mặt trời rực rỡ, đôi mắt đẹp đẽ ánh lên ánh nhìn ranh mãnh, giảo hoạt, lóe lên một cái rồi mất luôn.
Cái đầu tinh nhanh của cô cuối cùng cũng phát hiện ra, gã đàn ông hạ lưu này vốn có một đôi mắt hồ ly.
“Chuyện nhỏ như vậy, sao có thể phiền đến tổng biên được. Không cần
đâu ạ, tôi về nhà chịu khó ăn vài nải chuối là khỏi thôi mà, ha ha, ha
ha.” Trong lòng Anh Tư co rúm lại, dưới tay một kẻ thông minh thật là
mệt, đầu óc thật nhanh nhạy, không dễ lừa.
Chu Minh ngồi tại chỗ, gật gật đầu rồi cúi xuống tiếp tục đống tài
liệu trong tay, ngón tay thuôn dài lật mở từng trang tài liệu kèm theo
những âm thanh soạt soạt, giống như lệnh đuổi khách vô tình. Anh Tư đang đứng chôn chân bên cửa thấy vậy liền đưa tay lên xoa mũi, rồi mở cửa
bước ra ngoài. Cô thầm than thở trong lòng, nhà tư bản thích chơi trò
làm bộ làm tịch thật chẳng biết mệt là gì.
Bên ngoài, những cặp mắt to nhỏ đủ loại phóng đến đủ để khoét một lỗ
hổng trên cánh cửa gỗ hồ đào màu đen của phòng tổng biên. Anh Tư bước ra trong sự háo hức mong chờ của mọi người, đối diện với ánh mắt tò mò, cô không nói gì, hơi nhún vai quay trở về vị trí của mình.
Hơi lạnh ngoài cửa sổ lenỏi từ một khe hở nào đó, thổi vù vù vào
phòng. Mùa đông đã trở thành mụ phù thủy mặt dày, cứ ở ỳ lại nhân gian
không chịu rời đi. Văn phòng bộ phận biên tập có mấy giây chết lặng.
Diệp Bội Bội cẩn thận khẽ liếc cánh cửa màu đen gỗ hồ đào đó, rồi quay
đầu hỏi nhỏ Anh Tư: “Chị Anh Tư, tổng biên tìm chị có chuyện gì thế?”
“Chuyện tốt.”
Bản năng tự nhiên của phụ nữ trỗi dậy, quý cô đỏng đảnh đẩy chiếc ghế trượt đến bên Anh Tư: “Có chuyện gì tốt? Nói xem!” Bội Bội nhắm thẳng
vào cái chữ “tốt” trong miệng Anh Tư, cô ta quyết làm chuột chũi mỏ nhọn dưới lòng đất, khi mùa đông đến, không đào chút thức ăn sống qua ngày
là không được.
“Mời tôi ăn.”
Diệp Bội Bội “Hả” lên một tiếng, đôi môi đỏ há hốc, cặp mắt tròn xoe
mở to như chuông đồng, khuôn mặt nhỏ trắng bóc vặn vẹo méo mó đến nỗi có chút rợn người. “Thật, thật vậy sao?” Quý cô đỏng đảnh hết sức kinh
ngạc, lẽ nào Chu Minh, một đấng hào kiệt trong bao người lại chấm Tạ Anh Tư, một kẻ không có vóc dáng, không có khí chất gì nổi bật?
“Ừm, là thật đó, mời tôi ăn mực xào(*).”
(*) Ăn mực xào có nghĩa là bị sa thải, đuổi việc.
“Xào, mực xào?” Diệp Bội Bội bắt đầu lắp bắp, dần hoàn hồn lại, bộ
vuốt của cô ta kéo cánh tay Anh Tư không chịu buông, “Chị Anh Tư, tuyệt
đối đừng ăn, không phải chị ăn mực, mà chính là mực ăn chị đấy.” Diệp
Bội Bội vẫn còn sót lại chút lương tri, cùng là phụ nữ, hà cớ gì phải
làm khó nhau trong thời khắc này, từ trong cái ruột đen tối bỗng nở ra
một bông hoa.
Anh Tư ranh mãnh nhìn Diệp Bội Bội đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt vô
cùng căng thẳng, cô vỗ nhẹ lên bộ vuốt của quý cô, cười gượng gạo: “Yên
tâm, tôi đã nói với tổng biên rằng tôi bị táo bón, tổng biên là người
hiểu biết mà.” Nói đến câu này, Anh Tư nghiến răng nghiến lợi, “Anh ta
nói, đợi khi nào tôi không bị táo bón nữa sẽ mời tôi ăn.” Nhìn đôi mắt
gấu trúc mơ mơ màng màng của Diệp Bội Bội, Anh Tư càng nói càng hăng.
“Vậy thì không phải chị cứ táo bón mãi…” Diệp Bội Bội bị Anh Tư bịa
chuyện lừa cho đến nỗi ngồi ngây ra cứ thế thuận theo Anh Tư mà tiếp
lời, rồi ngay lập tức dẩu đôi môi đỏ chót lên, bộ vuốt nhỏ tức giận đánh một cái vào vai Anh Tư, “Tạ Anh Tư chơi tôi, đáng ghét, đáng ghét!” Hai tiếng “đáng ghét” giòn tan kết hợp cùng nhịp tay đánh, cái lên cái
xuống, có lẽ bình thường quý cô đỏng đảnh vẫn thu phục đàn ông bằng bộ
móng vuốt như vậy. “Còn để người ta nói táo bón gì đó nữa, người ta vốn
là thục nữ, trước nay không nói những từ loại này nha.”
Anh Tư quay đi, trợn tròn mắt, da gà toàn thân lại nổi lên ầm ầm.
Loại đạn pháo bọc đường ngấy chết người không đền mạng như Diệ