
n gì ấy mà.”
“Dù sao thì cũng không ăn đùi gà.” Lạp Lạp liều mạng khẽ lẩm bẩm,
chạm vào nỗi đau của Anh Tư, khóe miệng giật giật. Anh Tư phất tay lấp
liếm: “Đi thôi, đi thôi! Lần sau để Lượng muội nâng cao chất lượng tám
chuyện một chút.” Thực ra trong lòng cô cực kỳ hài lòng với tên buôn
chuyện đó.
Anh Tư cư xử không khc gì một cô dâu mới, e thẹn quay trở về văn
phòng. Chu Minh đang cầm tài liệu dặn dò Quan Nghiêm, đôi mắt nhỏ dài
sắc bén lướt đến chỗ cô không chút thiện ý, căn phòng tức thì im lặng
như tờ, vang lên giọng nói trầm trầm khiến người khác khiếp sợ. Anh Tư
ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi, giả bộ nỗ lực làm việc, phấn đấu vươn lên, chỉ mong lãnh đạo nhanh chóng biến về văn phòng riêng của anh ta thôi.
Giọng nói êm ái biến mất, Anh Tư dỏng tai lên nghe ngóng mấy giây
nhưng hoàn toàn không thấy động tĩnh. Sự kích động thái quá xuất hiện,
mặt mày gian giảo, cô mạnh dạn ngẩng đầu, không ngờ Chu Minh đang ôm cây đợi thỏ, chờ cô tự chui đầu vào rọ, nhìn cô càng sắc bén hơn, khuôn mặt nghiêm túc, lạnh tựa như phủ sương.
Anh Tư bị Chu Minh nhìn chằm chằm đến nỗi dựng cả tóc gáy, lúc đang
định cúi đầu, Chu Minh lại mở miệng, “Cô Tạ, cô vào văn phòng tôi một
chút.” Nói xong, anh ta dặn dò Quan Nghiêm mấy câu, rồi lịch lãm quay
người đi vào văn phòng.
Tất cả mọi người đều nhận thấy khuôn mặt Chu Minh rất lạnh. Nỗi đồng
cảm hiếm có trong lòng Lưu Lan trỗi dậy, bà cô già lê bước trên đôi giày cao gót, lộc cộc đi đến trước mặt Anh Tư, trừng mắt nhìn khiến cô bối
rối. Anh Tư nào có chòng ghẹo ai đâu. Thế nhưng lúc này khuôn mặt tròn
của Lưu Lan không có sự châm chọc thường ngày, bà cô già trát mặt trắng
như bột khiến Anh Tư liên tưởng đến tờ giấy trắng nhàu nát, dù có vuốt
cách nào cũng không thể phẳng lại được. “Anh Tư, đi đi, mùi vị này chúng tôi đều được hưởng rồi, không sao đâu, không chết được đâu.” Nói xong,
bà cô già lại lộc cộc ngoáy đít ra khỏi văn phòng.
Bà cô già hiếm có một lần từ bi, không ngờ mồm miệng độc địa kia lại
có thể nói ra cũng lời an ủi có chút chua cay, đến nỗi khiến Anh Tư ngồi ngây ra ghế một lúc.
Kết quả, ánh mắt của mọi người tiễn cô đến tận cánh cửa địa ngục, sau cánh cửa có một con quỷ sa tăng mặt trắng đang đợi cô. Anh Tư thở dài
não nề, tim gan cô cũng không phải bằng sắt thép mà.
Bước vào trong, Chu Minh mặc trang phục chỉnh tề đang bận bịu, vừa
nghe điện thoại vừa lật mở tài liệu, dáng vẻ thuần thục tinh anh. Lặng
lẽ ra hiệu cho Anh Tư ngồi xuống, anh ta cũng vừa hay gọi xong điện
thoại, hai tay đan vào nhau nhìn Anh Tư, khiến Anh Tư đang mỉm cười suýt chút nữa thì co cứng.
“Cô Tạ, rất vui vì cô đã quay trở lại phòng biên tập.”
“Ha ha, tổng biên, tôi vốn cho rằng chuyển về phòng phóng viên, hiệu
quả công việc chắc chắn sẽ được nâng cao, không ngờ vẫn là đôi mắt lão
làng của anh tinh tường, phát hiện tôi ở phòng biên tập mới phát huy
được khả năng tốt nhất. Ha ha, cũng nhờ tổng biên cất nhắc. Có thể cùng
tổng biên sánh vai làm việc đúng là vinh hạnh của tôi.” Không một lời
nào thật lòng.
“Cô Tạ, tôi chưa già.”
Anh Tư nịnh hót đến tối tăm đầu óc, vừa nghe xong câu này, bỗng ngây
ra mất hai giây, suýt nữa muốn tự tát vào mặt mình mười cái. Lúc tổng
biên nhiệm kỳ cũ còn đương chức, ngày nào cô cũng bám theo nịnh hót, cứ
một câu “lão làng” hai câu “lão làng”, đến nỗi sếp ngày nào cũng nở nụ
cười béo ục ịch như mùa xuân. Có lẽ là do dưới thời tổng biên cũ Anh Tư
tung hoành quá trót lọt, gián tiếp làm lòng hư vinh của cô càng tăng
thêm. Hơn nữa, trong tiềm thức, Anh Tư luôn cho rằng ông chủ đều là
người lớn tuổi, chính vì thế mới xảy ra bi kịch vào lần đầu tiên gặp Chu Minh.
“Ha ha, tổng biên, anh xem cái miệng ngu ngốc của tôi này, tổng biên trẻ trung giỏi giang, ngọc thụ lâm phong, tuổi trẻ tài…”
“Được rồi, cô Tạ. Tôi mời cô đến không phải để nghe mấy điều ấy.” Đôi mắt sáng rực của Chu Minh cứ chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của
Anh Tư, nghe lời nịnh hót vụng về kém cỏi của cô, trong lòng chỉ cảm
thấy buồn cười.
“Cô Tạ, hãy nói cho tôi biết cô vừa đi đâu?”
Lòng bàn tay Anh Tư toát đầy mồ hôi. Hỏng rồi, bị Lạp Lạp hại chết
rồi, vừa rồi ngồi ì trong toilet đến gần hai mươi phút. “Tôi vừa phỏng
vấn xong đề tài ngộ độc thực phẩm.” Cô cố gắng chuyển sự chú ý của Chu
Minh, ngầm ngụ ý rằng mình cũng rất tích cực trong công việc.
“Một tiếng trước cô đã quay về rồi mà!” Chu Minh không phải là tổng
biên cũ dễ bị lừa, dửng dưng chỉ ra sự thực mà cô cố ý bỏ qua.
“E hèm… tổng biên, tôi vừa… vừa đi vào nhà vệ sinh, có vấn đề gì
không?” Rất tốt, rất tốt, cô xác định là chắc chắn, tên ngụy quân tử
lịch thiệp nho nhã trước mặt đang vì một chiếc đùi gà mà khiến cô chịu
trận, cô ở chỗ sáng, anh ta trong bóng tối, tình hình thật không tốt
chút nào?
“Nếu đồng hồ của tôi chạy không sai, cô Tạ, tôi chắc chắn cô vào nhà vệ sinh cũng phải đến hai muơi lăm phút.”
“Ha ha, đồng hồ của tổng biên rất đẹp, đúng là có thẩm mỹ…” Một người nào đó đã bị màu vàng của chiếc đồng hồ cực kỳ quý giá trên tay Chu
Minh làm cho choáng váng, chẳng biết trả