Em Là Dưa Chua Anh Là Cá

Em Là Dưa Chua Anh Là Cá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324665

Bình chọn: 8.00/10/466 lượt.

g ngáp, cô nhoài người cúi xuống nhìn ánh

mắt đáng thương của chú chó nhỏ, sau đó nhẹ nhàng vuốt bộ lông bóng mượt của nó. Cô là người ưa sạch sẽ, tối qua vừa dắt nó về, cô liền hăm hở

xắn tay áo đưa nó đi tắm. Chú chó cũng rất nghe lời, để mặc cô tùy ý,

vừa tắm vừa sấy lông, cực kỳ ngoan ngoãn.

“Hì hì, cún con đói rồi hả? Trong tủ lạnh chỉ còn mấy lá rau. Được

rồi, chúng ta đi ăn một bữa thịnh soạn đã, rồi buổi chiều sẽ mua đồ,

được không?” Chú cún con thè lưỡi như đang nói điều gì đó, Anh Tư phủi

phủi tay đứng dậy, “Được rồi, cứ quyết định như vậy đi! Trong cái nhà

này, mẹ là chủ.” Lần đầu nuôi chó, “mẹ chó” rất biết bày đặt khí thế.

Chú cún vui vẻ lượn quanh phòng khách. Anh Tư mở tung tủ lạnh, tủ bếp tìm túi, chợt chuông điện thoại reo, cô chạy đi nghe máy, thì ra là oan gia, miệng lầm rầm nói, “Alô?”

“Dậy chưa?” Giọng nói êm dịu vang lên đúng giữa trưa, lẫn trong đó cả tiếng còi xe ầm ĩ huyên náo, nhưng Anh Tư lại nghe rất rõ giọng anh.

“Dậy rồi! Sao? Gọi đến thỉnh an bà cô sao?” Hôm qua còn là một nô tài tâng bốc, nịnh hót, từ sau lần lu loa tối qua, cô hoàn toàn quên quy

tắc này, cái miệng lưỡi sắc bén hoàn toàn được giải phóng, thầm gầm lên

trong lòng, bắt buộc phải theo đến cùng, quyết không che đậy, kìm nén

nữa. Như người trong mộng sực tỉnh, tối qua Tạ Anh Tư vẫn nên đối tốt

với bản thân một chút.

Chu Minh cầm điện thoại cười nhẹ, tổng kết mọi thứ, anh phát hiện ra

rằng, người con gái tên Tạ Anh Tư này thuộc về loài chỉ cần cho chút ánh sáng là bừa bãi ngay, liền uy nghiêm cất giọng: “Xuống lầu đi!”

Tư duy của một nô tài không bao giờ nghe theo Anh Tư, xỏ vội dép lê,

cô phi đến bên cửa sổ, thấy Chu Minh đang an nhàn đứng dựa vào thành xe. Kim Quy nếu không có việc gì sẽ không đến căn nhà tranh của cô. Tạ Anh

Tư không thèm để ý đến kiểu tóc ngắn hậu hiện đại của mình, tay dắt chó, chân xỏ dép lê vội bước xuống lầu.

“Lại có chuyện gì?” Cô gái thấp kém, lạnh lùng đi đến trước mặt Chu

Minh, kiêu ngạo nói. Vẻ mặt ngang bướng giống hệt một nữ vương, chỉ có

điều, hình tượng lúc này không ăn nhập lắm với sự hống hách.

Chu Minh cũng không vội trả lời ngay vì sao lại đến đây. Trước tiên,

anh đưa mắt quét qua mái tóc rối bời của cô gái kiên cường, ồ, cái này

chẳng hiểu sao lại quen mắt rồi. Ánh mắt anh dần hạ xuống dưới, khuôn

mặt lãnh đạm nhìn đôi dép lê hậu hiện đại ở chân cô. Bên chân trái là

một chiếc dép màu hồng có lỗ thủng to như đồng xu, thấp thoáng nhìn thấu cả màu tất lụa cô đang đi, rất hay, chiếc tất lụa cũng màu hồng, hóa ra cô gái này cũng có sở thích như vậy. Chiếc dép bên chân phải lại càng

hậu hiện đại, một lỗ màu đen cũng to y hệt đồng xu phủ lên trên màu

hồng, có điều giống như bị vá lên sau đó, khiến vòng tròn có vẻ hơi thô. Hơi chau mày lại, anh cảm thấy có chút kỳ lạ.

Tạ Anh Tư đứng ngây người, lần theo ánh mắt Chu Minh, cả khuôn mặt

ửng hồng như quả cà chua, vừa rồi xỏ vội đôi dép cũ, xem ra đã bị Kim

Quy cười rồi. Có điều, nghĩ lại, cô có gì phải lúng túng chứ? Đây là đôi dép lê yêu thích do mẹ cô treo đèn làm ra, xấu thì có hơi xấu, cũ thì

có hơi cũ, nhưng tình cảm là vô giá, không có gì phải mất mặt. “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người nghèo đi dép lê rách bao giờ à?”

“Hai chiếc này tại sao lại không giống nhau?” Chu Minh cũng không

trực tiếp trả lời câu hỏi của Anh Tư, lập tức hỏi luôn một câu, “Chiếc

bên trái sao lại có một lỗ thủng?”

Vẻ mặt cô gái kiên cường méo xệch, cố ra vẻ không có chuyện gì, “Do bố tôi hút thuốc làm thủng.”

“Bố trừng phạt cô à?”

“Không phải, không phải, lúc bố tôi đánh cờ, vì nhập tâm quá, đầu thuốc rơi xuống dép mà không biết nên mới bị bỏng.”

“Sau đó thì sao?” Chu Minh rất hứng thú với chuyện này.

“Chẳng có gì cả, chỉ là bị bỏng một chỗ ở chân, thoa thuốc nửa tháng mới khỏi.”

“Bố cô đi dép lê màu hồng?” Trong ấn tượng của anh, có lẽ màu hồng chuyên thuộc về các thiếu nữ.

“Nào chỉ bố tôi, cả nhà tôi ai cũng đi dép màu hồng hết. Mẹ tôi là cô gái trẻ màu hồng. Vì vậy quán bánh kem nhà tôi mới đặt tên là “Hiệu

bánh Pinky”.” Năm ấy, bố cô thấy cái tên này rất mất mặt, nghẹn trong

bụng rất lâu, lúc vừa run lẩy bẩy định nêu ra ý kiến, đôi mắt lấp lánh

của bố liếc thấy hàng lông mày của mẹ cô giật giật, ngay lập tức nuốt

lời về bụng mà tiêu hóa đi. Từ đó về sau, nữ hoàng màu hồng trong nhà

cầm quyền đến tận bây giờ, thế lực vững chắc không thể lung lay.

Chu Minh mím môi cười nhạt, lại đưa tay chỉ chỉ vào chân phải: “Vậy chiếc này thì sao, cái tròn tròn ở giữa là cái gì?”

Cô gà ngốc nghe hỏi càng đắc ý, nhẹ nhàng nhấc chân như hiến dâng vật quý, “Cái này sau đó tôi đã vá lên, anh xem, như thế này cân xứng biết

bao.”

Chu Minh nhịn cười gật đầu, đôi mắt nhỏ dài chưa từng rời khỏi cô hề

trước mặt. Quả nhiên cả nhà đều cổ quái, cô hề đã được hình thành nên

trong môi trường như vậy. “Lại đây đi, tôi có mang chút đồ đến.” Dứt

lời, anh mở nắp cốp sau xe, lấy rađống đồ. “Gần nhà tôi có cửa hàng thú

cưng, tôi đã mua một ít đồ ăn cho chó. Chủng loại đa dạng lắm, mỗi thứ

tôi mua một ít, chắc sẽ có đồ cún con đặc biệ


XtGem Forum catalog