XtGem Forum catalog
Em Là Dưa Chua Anh Là Cá

Em Là Dưa Chua Anh Là Cá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324640

Bình chọn: 8.00/10/464 lượt.

trời trồng, đôi mắt đan phượng liếc

nhìn cặp mắt đen tròn của chú cún, cơ bản không đoán ra chuyện này. Nuôi chó? Tạ Anh Tư còn tự nuôi mình thành khỉ rồi, nếu nuôi chó, có ai thấy khỉ nuôi chó bao giờ chưa? Mờ mịt không hiểu gì, cô quay ra tìm sự giúp đỡ của Chu Minh, giật giật gấu áo anh, cô thì thầm nói chỉ để anh nghe

thấy: “Làm sao bây giờ? Tôi… chưa từng nuôi chó.” Không được, còn phải

than nghèo kể khổ nữa: “Tôi cũng không có tiền nuôi.”

Mắt Chu Minh nhấp nháy ý cười, liếc nhìn cô nhóc Tinh Tinh đang yên

lặng quan sát động tĩnh của hai người, anh thì thầm: “Cô có tiền ăn cá

dưa chua mà không có tiền nuôi chó?” Ý cười trong câu nói sau càng rõ

hơn, “Cô bớt kể nghèo với tôi đi, lương cô bao nhiêu tôi còn biết rõ hơn cô.”

Khó chịu trợn mắt nhìn Chu Minh, Anh Tư đánh mắt đi nơi khác, tránh

nhìn trực diện vào Tinh Tinh và chú chó nhỏ đáng thương, cô hạ quyết

tâm, “Chị không nuôi được.” Tạ Anh Tư hành tẩu giang hồ bao năm nay, đã

quen tự do, ghét nhất bên cạnh có những ràng buộc khiến cô phải lo lắng. Cả ngày mang theo gánh nặng bên người, e rằng sẽ trói buộc cuộc sống tự do của cô.

“Khẳng định?”

“Khẳng định.” Cứng đầu bật ra hai chữ đó nhưng trong lòng Anh Tư lại

hiện ra cặp mắt to tròn của Tam Tam, thứ ánh sáng đó khiến người ta khó

mà bỏ mặc. Lúc nhỏ, khi cô và Đỗ Thuần còn chưa là bạn thân, từ trong

đôi mắt đó đã phân biệt được những trắng đen thị phi mà Đỗ Thuần phải

gánh chịu. Cô cũng từng đọc được sự vùng vẫy, vật lộn đấu tranh kiểu như con thú trong lồng, từ xa nhìn Đỗ Thuần lẳng lặng lướt qua mình, cô bé

Tạ Anh Tư như cảm nhận được mùi vị nỗi đau, cho đến tận bây giờ điều ấy

vẫn còn khắc cốt ghi tâm.

Chu Minh mỉm cười gật đầu, dịu dàng nói với Tinh Tinh: “Tinh Tinh, chị đã đồng ý rồi!”

“Hả? Thật vậy sao? Tuyệt quá, tuyệt quá! Tam Tam có nhà mới rồi, có

nhà mới rồi!” Cô bé Tinh Tinh đợi chờ đến sốt ruột, cuối cùng cũng có

câu trả lời hài lòng, mặt mũi rạng rỡ hẳn, ôm Anh Tư nhảy cẫng lên, chú

chó nhỏ vây lấy họ khẽ sủa, dường như cũng đoán ra có chuyện tốt đẹp gì

đó.

“Anh…” Tạ Anh Tư hoàn toàn mơ hồ, cắn răng trừng mắt nhìn nụ cười đắc thắng của Chu Minh, trong lòng không có dòng dung nham phun trào, thay

vào đó là một cảm giác thư thái không rõ ràng, hoặc trong tiềm thức, từ

trước đến nay cô không biết từ chối, vậy nên ngay đến trái tim cũng

không thể làm khác được. Anh Tư thở dài ngồi xuống, hai cô gái một lớn

một nhỏ nheo mắt cười, đến gió đêm cũng thổi ra vài nét thơ ngây, “Được

rồi, chị giúp Tinh Tinh, chị sẽ thay em chăm sóc chú chó nhỏ này, ngoắc

tay?”

“Chị, chị thật tốt bụng, em biết chị sẽ giúp mà. Ngoắc tay?”

Chu Minh đứng bên cạnh, nhìn làn gió dịu thổi bay làn tóc mềm mại của hai cô gái, chú chó lượn vòng quanh bên họ, đẹp đẽ như tái hiện lại câu chuyện cổ tích. Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt sinh động trẻ trung của cô gái trưởng thành, nụ cười trong trẻo của cô khiến Chu Minh mỉm cười.

“Tinh Tinh, vì sao đặt tên cho chú cún là Tam Tam?” Tạ Anh Tư không hiểu, cái tên Tam Tam này thật sự không hay lắm.

“Chị thích cái tên này không? Là anh đặt đó, anh nói Tam Tam là con thứ ba, nên cứ gọi Tam Tam cũng được.”

“Ha ha thích, chị thích.” Nhưng thực chất thì cô không thích lắm.

Đêm tối vô cùng tĩnh mịch, mẹ Tinh Tinh đi tìm con gái, nghe nói hai

người họ sẽ thu nhận, nuôi dưỡng chú chó nhỏ liền cảm ơn rối rít. Tinh

Tinh thút thít ôm Tam Tam lên xe, chú chó nhỏ vô cùng thông minh, linh

cảm sẽ phải chia tay với cô chủ nhỏ, lúc đầu quyết không theo, nhưng sau khi nghe lời dỗ dịu dàng của Tinh Tinh, cuối cùng cũng bị cưỡng chế lên xe.

Chu Minh sợ chú chó nhỏ kinh hãi, cố tình lái xe chậm lại, Tạ Anh Tư

nhẹ nhàng vuốt lông của chú chó, một người một chó lo lắng không biết

phải làm sao. Chì trong phút chốc, cô ấy đã phải nuôi chó rồi, biết lấy

cái gì ra mà nuôi nó đây? Ngay đến việc chuẩn bị tâm lí cũng không có,

trong lòng sôi sục ngọn lửa vô danh, cô quay đầu sang, hầm hầm nhìn thủ

phạm.

“Sao, muốn dùng ánh mắt giết tôi sao?” Chu Minh ung dung nói.

“Không sai, còn muốn giết trước, tránh hậu họa về sau.”

Chu Minh trầm lặng nhìn vẻ lạnh lùng của nữ sát thủ, “Nghe cũng không tồi. Cô mau động thủ đi, tôi sốt ruột lắm rồi!”

“Biến thái.” Bị khẩu khí lưu manh của Chu Minh làm cho mất hết khí

thế, Tạ Anh Tư đỏ mặt, cuối cùng công phu tu luyện bị giảm mấy cấp. Cúi

đầu nhìn gánh nặng trên tay mình, cô rì rầm: “Tam Tam, không được, tôi

phải đổi tên cho nó.”

“Cái tên ấy không phải rất được sao?”

“Chó của lão nương sao có thể gọi là tiểu tam(*) được, cả thiên hạ đều biết, Tạ Anh Tư tôi đây căm hận nhất tiểu tam.”

(*) Trong tiếng Trung Quốc, từ “Tiểu Tam” được dùng để chỉ “kẻ thứ ba”. Trong câu nói này, Tạ Anh Tư đã ngầm chơi chữ.

Lớn giọng gào, tên sở khanh đó bị bồ nhí dụ dỗ kéo đi, cô có thể

không hận sao? “Cô hét lên cái gì, tôi thì quen rồi, nhưng con chó này

sẽ sợ đấy.”

Ủ dột vỗ vỗ vào đầu chú chó nhỏ, bà la sát hạ giọng, tự nhủ: “Con gái à, để mama đặt cho con một cái tên thật hay nhé!”

“Nó là chó đực.” Có người ghé miệng vào, dẫn đến cái trợ