
u đi siêu thị mà mua cái gương, soi lại khuôn mặt của mình đi. Trên mặt còn lốm đốm
những vết, soi gương xong thì cô sẽ đập vỡ gương, chờ kiếp sau đầu thai
tốt một chút. Đừng cho rằng tôi đi ăn cùng cô vài dịp, dắt chó đi dạo
mấy lần thì cô đã coi đó là tình yêu. Tạ Anh Tư, Chu Minh tôi đây là đóa hồng vàng, chỉ thích dùng gai nhọn đâm vào làn da cóc của cô, đâm không thỏa thì tôi không phải họ Chu.
“Được rồi, được rồi, tôi biết anh có ý gì rồi, coi như tôi chưa nói
gì.” Cô phất tay, định quay người đi ngủ, hoặc nói chính xác hơn là liếm láp làn da bị đâm trọng thương của mình.
“Đứng ở nguyên đó không được đi, nghe tôi nói hết đã.” Chu Minh nhận
thấy sự nôn nóng trong khẩu khí của Anh Tư, đành ra lệnh cho cô điềm
tĩnh một chút. Anh biết rằng, đầu óc người con gái này sinh ra đã dùng
để chạy chứ không phải để phân tích. Dường như gặp sóng lớn mà chẳng
kinh, ánh mắt anh từ ánh trăng chuyển về hướng người bên cửa sổ phòng kế bên, khuôn mặt thấp thoáng lộ ra sự tĩnh lặng của màn đêm, “Nghe cho rõ lời tôi sắp nói đây.” Anh nhếch mép cười dịu dàng, “Chúc mừng em, Tạ
Anh Tư, câu trả lời của em rất gần đáp án rồi!”
“Hả?” Anh Tư vẫn chưa hoàn hồn lại, tế bào não chậm nửa nhịp cuối
cùng cũng tiêu hóa được lời nói của Chu Minh. Cô im lặng nửa phút, trong lòng có chút mừng thầm, nhưng lại hơi do dự, nhiệt độ khuôn mặt tăng
cao, cô xấu hổ rồi. “Vậy đáp án chính xác là gì?”
“Muốn nghe không?”
Cô ngượng ngùng gật đầu, sau đó theo thói quen lại ho hai tiếng, cứng giọng, “Khụ khụ, nói đi, mặc dù loại bày tỏ này tôi đã nghe đến nỗi
chai cả tai rồi! Ai dà, người có sức hấp dẫn quả là vô cùng phiền toái.”
“Này này, tôi phải nghe, tôi phải nghe.” Cô thò người ra, vẫy tay, la lớn với anh.
“Không phải em ghét phiền sao?”
“Tôi không thấy phiền, được chưa nào?” Cô chu đôi môi hồng lên xin lòng thương xót, lộ rõ vẻ non nớt.
“Đáp án là, vô cùng thích.” Cuối cùng Chu Minh quyết định tha cho cô
gái trẻ ngượng ngùng. Một câu “vô cùng thích” giống như mưa xuân rơi tí
tách, trải trên cánh đồng trái tim khô cằn đã nắng hạn từ rất lâu rồi,
tưới ướt trái tim cả hai. Cơn mưa thích em, từng giọt từng giọt tích
tiểu thành đại, hội tụ thành cơn mưa lớn, còn em, sẽ hết lòng đón nhận
tình cảm yêu mến này nhé.
Em thân yêu, tôi không biết đây có phải là tình yêu hay không? Tôi
chỉ biết, tôi vô cùng thích em, mỗi ngày trôi đi đều nhiều hơn ngày hôm
qua một chút. Hôm nào đó, em có thể nói với tôi, đây liệu có phải là
tình yêu?
Trái tim Tạ Anh Tư hé nở đoá hoa, run rẩy nhưng lại tràn ra thứ mật
ngọt ngào, im lặng nhìn Chu Minh. Nét mặt anh tươi cười, mái tóc anh và
mái tóc cô tung bay trong gió như khiêu vũ cùng những vòng xoay nhịp
phách. “Anh trêu tôi… rõ ràng tối đó tôi đoán đúng, anh lại muốn trêu
đùa tôi.”
“Vậy thì đáp án của em là gì?”
“Thích.”
“Tôi nói đáp án của tôi là gì?”
“Vô cùng thích, không phải chỉ thiếu mỗi hai chữ sao? Đều giống nhau mà.”
Chu Minh nghiến răng nghiến lợi nói, “Giống nhau? Tạ Anh Tư, em được
nuôi lớn bằng khoai môn à? Thích và vô cùng thích lại giống nhau được
sao?”
“Câu trả lời của anh mà bỏ bớt vài chữ đi thì chính là câu trả lời
của tôi rồi mà.” Người con gái có cái đầu khoai môn đã đem chủ đề kéo
dài thành vấn đề toán học. Thật đúng là, cô đã ăn nhiều khoai môn quá
rồi. Thế nhưng vẫn không nhụt chí, cô nghiêng đầu khẽ lầm bầm, “Chẳng
phải đều giống nhau sao?”
Chu Minh có kiểu cảm giác bất lực như bị người ngoài hành tinh chinh
phục, anh cúi đầu dụi dụi mắt, giọng nói có chút thất vọng, “Tạ Anh Tư,
em tìm đại một cô gái nào đó mà hỏi thử xem, có ai thích bỏ bớt chữ như
thế không?” Được lắm, Chu Minh gặp phải khoai môn thượng hạng trong đám
phụ nữ rồi, cổ vũ cho anh đi.
Tạ Anh Tư chu mỏ lên không chịu thua, nhưng trong lòng lại không nỡ
bỏ bớt, lấy đi hai chữ “vô cùng”. Ngước đầu ngắm trăng, nhưng trái tim
cô như dính chặt trên người đàn ông ở cửa sổ phòng kế bên, “Khụ khụ,
không ngờ anh lại thích tôi! Tôi đã nói rồi mà, người có sức hấp dẫn
phiền chết đi được.” Đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô sầm mặt, quay đầu
sang quát lớn, khẩu khí hung hãn, “Này! Họ Chu kia, anh là đồ hoang dâm, trong ví anh giấu cái thứ ghê tởm đó, còn đi tỏ tình với ngọc nữ tôi
đây?” Cô đã quên mất, người tỏ tình trước lại chính là cô.
Chu Minh cũng không lùi bước, cãi bừa, “Ví tiền là do bạn bè tặng tôi nhân dịp sinh nhật lần thứ ba mươi. Bên trong có thứ đồ ấy, tôi cũng
mới biết vào hôm đó, hài lòng với câu trả lời này chưa?”
“Anh coi tôi là đứa trẻ lên ba sao? Hứ, không hài lòng. Anh bịa cho tôi một lí do khác thuyết phục hơn đi!”
“Được, nói thẳng ra, tôi không thích dùng nhãn hàng đó!”
“Anh… anh… anh…” Miệng Tạ Anh Tư mở rộng, tay run run chỉ Chu Minh ở
phòng kế bên, khuôn mặt dưới ánh trăng có đôi chút tức giận, “Anh là đồ, anh không xứng với tôi.” Suýt chút nữa cô muốn phun một ngụm máu ra
ngoài, nhuộm đỏ cả vành trăng kia.
Chu Minh không hề nao núng, chỉ nhìn cô gái trẻ đang nhảy cẫng lên
một cái, nheo mắt cười đáp lại, “Tôi đã ba mươi tuổi rồi, em còn mong
tôi là trai tân