
tay, cũng thuận thế đặt gối đầu vào sau lưng cô, nghiêm mặt nói: “Ăn một chút đi.”
Vẻ nghiêm túc của anh cũng làm cho cơn tức của Hứa Lương Thần nửa đường chết non, chỉ đành trợn mắt nhìn anh tiến lại gần. Khi cô ngẩng đầu, một cái thìa đã đưa đến bên miệng. Hứa Lương Thần hơi giật mình ngẩng đầu, Đoàn Dịch Kiệt ngồi ở bên giường, nhìn dáng vẻ kia quả thật là muốn bón cho cô.
Hứa Lương Thần lúng túng, vươn tay nói: “Để tự tôi làm được rồi. . . . . .”
Đoàn Dịch Kiệt không nói gì chỉ nhìn vết thương trên vai trái cô: Không đau nữa hả? Còn muốn tự làm?
Hứa Lương Thần hiểu được ý của anh, tay phải đang vươn ra có chút đuối lý thu về. Đúng vậy, ăn cái gì cũng phải dùng cả hai tay, cô bây giờ. . . . . . Nhưng cũng không thể để đại thiếu mặt lạnh giúp, rất xấu hổ.
Hứa Lương Thần nhìn bên cạnh, muốn tìm băng ghế hay cái gì đó để đặt bát, tay phải cô chỉ cần cầm thìa là được. . . . . . Đang nghĩ tới đó, thìa lại đưa tới trước mặt, Đoàn Dịch Kiệt nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không cần tìm, trên thuyền này chẳng có gì cả. . . . . . Không phải nể tình em bị thương ở tay, em tưởng tôi muốn hầu hạ em chắc? Còn dám ghét bỏ. . . . . . Thế nào, không dám ăn?”
Hứa Lương Thần nhịn không được âm thầm trợn trừng mắt, là xấu hổ có được không? Thế nhưng lại nói hươu nói vượn là cô ghét bỏ anh, cái lối suy nghĩ gì thế hả. . . . . . Chờ nghe được ba chữ cuối cùng, xấu hổ trong lòng đã từ từ nhạt đi, giận dỗi vươn tay đoạt lấy thìa trong tay Đoàn Dịch Kiệt, trong lòng nghĩ, có gì không dám . . . . . .
“Đại bộ đội đã đến, hồ Vi Mạch bị phong tỏa, trên thuyền không có gì ăn, đành phải lấy nước nóng pha chút bột sen, em ăn tạm lót dạ, chờ trở về bờ lại ăn thêm.” Nhìn Hứa Lương Thần đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu ăn bột sen trong tay anh, môi anh đào hơi chút khô ráp khép mở, đầu lưỡi khẽ liếm bột sen trên thìa, tim Đoàn Dịch Kiệt đập nhanh hơn, trong giọng nói ôn hòa có chút khàn khàn, chậm rãi nói.
Đại thiếu mặt lạnh càng ngày càng nhiều lời, Hứa Lương Thần liếc anh một cái, tiếp tục cúi đầu, giấu vẻ mất tự nhiên trong lòng ăn bát bột sen trong tay anh.
Bột sen là một trong những sản vật nổi tiếng của hồ Vi Mạch, trong lịch sử từng làm cống phẩm tiến cống hoàng gia. Trơn mịn, mùi vị độc đáo, Hứa Lương Thần trước kia cũng đã từng ăn. Nhưng bột sen đêm nay, có lẽ vì không có thêm đường cát hoặc là bởi vì nước nóng không đủ, ăn vào trong miệng cô cảm thấy rất quái dị. Vài lần định không ăn, nhưng đôi mắt sáng ngời mang chút tơ máu của Đoàn Dịch Kiệt cứ nhìn chằm chằm, lời muốn nói lại nghẹn về. Bởi vì ý tứ hàm xúc trong đôi mắt kia rất rõ ràng: Em không ăn tôi rất vinh dự được làm thay.
Kìm nén tâm tư lo lắng, Hứa Lương Thần dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong bột sen, thả thìa khẽ nói: “Cám ơn.” Đoàn Dịch Kiệt liếc cô một cái, không hé răng, đứng lên cầm bát đi ra ngoài.
Miệng vết thương âm ỉ đau, đầu cũng có chút choáng váng, Hứa Lương Thần dùng cánh tay phải chống người định nằm xuống thì Đoàn Dịch Kiệt cũng đã quay lại còn cầm trong tay một bông hoa sen. Anh không nói gì đặt bông hoa ở bên cạnh gối, đỡ Hứa Lương Thần nằm xuống: “Có chỗ nào không thoải mái không? Trời sắp sáng rồi, em ngủ tiếp một lát đi.”
Hứa Lương Thần có chút mệt mỏi, chỉ cúi đầu đáp một tiếng liền nhắm mắt lại. Nhìn cô yên tĩnh ngủ, lại nhìn bông sen trắng trên gối, Đoàn Dịch Kiệt ngẩn ngơ cảm thấy tình cảnh trước mắt thật quen thuộc, khiến cả trái tim anh cũng bỗng dưng hoảng hốt.
Hứa Lương Thần thiếp đi trong mùi hoa thoang thoảng. Khi cô tỉnh lại, trời đã sáng hẳn, nhìn giường lớn dưới người, hóa ra không biết đã lên bờ từ khi nào. Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách, có tiết tấu rơi vào cửa sổ và nóc nhà, tiết tấu lên xuống hợp với nỗi lòng phức tạp của Hứa Lương Thần.
Cửa phòng khẽ vang lên, một cô gái mặc quân phục đi tới, thấy Hứa Lương Thần tỉnh vội cười chào hỏi: “Hứa tiểu thư, cô tỉnh rồi?” Là người quen ở Yến Châu — thư ký Bành.
Không ra tay đánh người tươi cười, tuy rằng cô có chút không thoải mái với cô gái gần đây cứ lúc ẩn lúc hiện xuất hiện trong cuộc sống của mình này. Nhưng Hứa Lương Thần cũng hiểu cô ấy chỉ nghe lệnh người khác, hơn nữa cô cũng không quá khó tính vậy nên cũng chỉ mỉm cười cho qua.
“Cô chắc là đói bụng rồi nhỉ? Tôi đi bưng cơm qua đây.” Thư ký Bành nói xong vội vã đi ra ngoài.
Hứa Lương Thần có chút mót, nhíu mày nhìn nhìn bên trong. Phòng rửa mặt ở cạnh phòng ngủ, vì thế cô chậm rãi ngồi dậy, đỡ giường đứng dậy đi qua.
Từ phòng rửa mặt đi ra, nhìn bầu trời âm u, trong lòng cô bất giác lo lắng. Đã mưa rất nhiều ngày, mưa dầm liên miên, nước sông lên nhanh, hơn nữa phía đông Yến Châu giáp biển lớn, thủy triều dâng cao, một khi hồng thủy vỡ đê, chắn chắn sẽ là một trận tai họa lớn.
Hứa Lương Thần dừng chân trước cửa sổ, nhìn mưa bụi lất phất, nghĩ tâm sự, chợt nghe bên ngoài có người trầm giọng hỏi: “. . . . . . Tiểu Thần đâu? Đoàn Dịch Kiệt, anh quá mức rồi đấy! . . . . . . Vì sao đưa cô ấy đến nơi này? Cô ấy bây giờ đang ở đâu? . . . . . .”
Đúng là giọng Giang Cánh Vu, sao anh lại đến đây? Hứa Lương Thần nhìn mưa bụi mờ mị