
đào ra được một số củ nhỏ. Sau, thấy đói bụng, liền rửa rồi ăn sống. Trước khi ăn cơm Lý Tam còn cho bọn họ ăn mấy củ.
"Lát nữa các người sẽ biết." Dương Nghi gọi chưởng quỹ ra, bảo hắn đi lấy mấy con gà sống tới đây. Lại sai người đi lấy một ít khoai lang sống. Dĩ nhiên, Dương Nghi cũng cho người của Lý bộ đầu đi theo, tỏ vẻ Đồng gia bọn họ không động tay động chân gì lên những thứ này.
"Ắt hẳn, người mời khách hôm nay cũng là Lý Tam đúng không?" Đây cũng là Dương Nghi suy đoán, vừa rồi nàng thấy, y phục mấy người này mặc không được tốt. Bình thường, người như vậy tới dùng cơm, khẳng định không nỡ bỏ tiền để gọi mấy món đắt như trứng tôm, trừ phi là có ai khác mời. Hơn nữa bảy tám người đều trúng độc, chỉ có mình Lý Tam vẫn không việc gì, cộng với những lời nói cử chỉ vừa rồi của hắn, không khó đoán ra hắn là người đạo diễn tuồng kịch này hơn nữa nhất định là biết không ít nội tình.
"Làm sao ngài biết?" Mấy người trên chiếu đều kinh ngạc.
Dương Nghi không đáp, lúc này, người mua đồ vừa trở lại. Dương Nghi cho người vào trong phòng bếp mang một đĩa trứng tôm ra ngoài, món này giống hệt món mấy người Lý Tam đã ăn. Mấy thứ này chia ra cho ba con gà. Con thứ nhất chỉ ăn mình khoai lang, con thứ hai chỉ ăn mình trứng tôm, con thứ ba, cho ăn khoai lang, một khắc sau lại cho nó ăn trứng tôm.
Không bao lâu, con gà thứ ba sùi bọt mép, run rẩy mấy cái rồi chết, hai con gà còn lại thì không có chuyện gì.
"Làm phiền Tô Đại phu tiến lên kiểm nghiệm."
Tô Đại phu gật đầu, sau đó lấy ngân châm ra ngồi xổm xuống, không bao lâu ngân châm liền biến đen: "Thật là thạch tín."
Mọi người vây đều yên lặng nhìn một màn trước mắt, có vài người còn sợ đến run rẩy, chiêu này, thật đúng là giết người không thấy máu. Nếu ai đó có ý đồ dùng trên người bọn họ, đoán chừng bọn họ chết thế nào cũng không biết.
"Các vị hương thân phụ lão, các người cũng đã nhìn thấy. Tôm cùng khoai lang ăn riêng sẽ không có ảnh hưởng gì, nhưng nếu dùng chung, thì sẽ dẫn đến đau bụng không dứt, nghiêm trọng hơn còn có thể trúng độc tử vong. Còn nữa, tôm không chỉ không thể ăn cùng khoai lang, mà còn không thể ăn cùng cam hoặc táo với số lượng nhiều."
"Đây chính là đồ ăn tương khắc." Tô Đại phu vuốt chòm râu dê nói.
"Không chừng là do tôm của tửu lâu Như Ý có vấn đề cũng nên." Trong đám đông có người nghị luận.
"Ngươi ngu á..., hôm nay trừ bọn Lý Tam ra, còn có mấy bàn khác cũng gọi tôm, sao người ta lại không có việc gì chứ?"
"Đã có người hoài nghi, vậy làm phiền Thanh thúc phái một người nữa đến tửu lâu bên cạnh mua một đĩa trứng tôm về đây."
Kết quả tất nhiên không có gì khác. Lần này, tất cả mọi người đều có thể khẳng định, bọn người Lý Tam bị trúng độc không có liên quan gì với tửu lâu Như Ý. Người ta xui xẻo bị bọn hắn làm loạn nửa ngày, buôn bán cũng chịu ảnh hưởng.
Kết quả đã sáng tỏ, Lý bộ đầu cảm thấy còn dây dưa nữa, cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy liền chuẩn bị đi.
Đáng tiếc lại bị Dương Nghi gọi lại: "Lý bộ đầu chậm đã, tên Lý Tam này rất đáng ghét, thế nhưng tùy tiện vu hãm tửu lâu chúng ta hạ độc, có phải nên đánh hai ba mươi hèo để răn đe không? Nếu tùy tiện vu hãm tửu lâu, khách điếm mà cứ nhẹ nhàng bỏ qua như vậy, không khỏi khiến những người buôn bán lạnh tâm. Dù sao mỗi tháng tửu lâu Như Ý cũng phải đóng không ít thuế Thương đấy."
Lý bộ đầu cảm thấy không có vấn đề, dù sao Lý Tam này cũng không phải là người của hắn, đánh liền đánh. Vì vậy, hắn vung tay lên, liền có hai sai gia tiến đến, tùy ý kéo một băng ghế dài qua. Không để ý Lý Tam cầu xin, liền đè người xuống, trói lại, mạnh tay đánh ba mươi côn.
Đánh người xong, Lý bộ đầu liền dẫn cả đám tiểu đệ, tiêu sái rời đi.
Nhị gia cũng khôn ngăn cản, có chút nợ, chờ đến lúc thỏa đáng, liền tính luôn cả vốn lẫn lời, phải cho bọn họ mất chút da thịt, mới có thể biết đau mà nhớ lâu, không phải sao?
Trừ Lý Tam, những người khác đều là người trung thực, thấy đã gây không ít phiền toái cho tửu lâu, vì vậy cũng áy náy. Bọn họ phái người lớn tuổi nhất tiến lên xin lỗi Dương Nghi: "Đồng lão gia, Đồng phu nhân, đã gây phiền phức cho các ngài rồi, thật đúng là xấu hổ. Chúng ta thật sự không biết ăn khoai lang cộng với trứng tôm sẽ tạo thành kết quả như thế."
Thật ra thì họ cũng là người thiện lương, từ đầu tới đuôi chỉ có mình Lý Tam ở đó kêu la, nếu có chút lòng riêng thì hẳn là cũng muốn nhận được ít tiền bồi thường thôi. Dương Nghi thấy mấy người bọn họ sợ hãi ôm đầu, đáng thương ngồi yên lặng trong góc. Có chút không đành lòng: "Lão trượng, các ngươi cũng là bị người che mắt mà thôi. Hơn nữa, chúng ta đều là người bị hại. Lão trượng, lúc nãy Tô Đại phu đã nói rồi, thân thể của các ngươi còn phải điều dưỡng thêm mấy ngày, chắc hẳn thời gian tới cũng không làm việc được đúng không?"
Lão trượng thở dài: "Còn không phải sao, chúng ta ngàn dặm xa xôi tới Khâm Châu, cũng chỉ là muốn kiếm chút tiền công thôi, nào biết sẽ gặp phải cơ sự như thế này." Mấy ngày tới, đừng nói là làm việc, đến ăn uống còn phải có tiền, thật đúng là không biết phải làm sao.
"Lão trượng, năm lượng bạc này