
nhà có đủ điều kiện mà xoay sở.
Không tốt, nàng suy tính không chu toàn rồi. Lẽ ra nàng chỉ nên để lại bốn tấm da sóc, còn lại thì nhờ Thanh thúc bán giúp, rồi mang bạc về cho phụ thân và nương chứ không phải để hai người tự lo liệu. Dương Nghi ảo não, thời gian này phụ thân và nương nàng đều đang rất bận rộn, họ lại còn là những người quá thật thà, không biết cách buôn bán, làm không tốt có khi còn bị người ta lừa, hoặc gặp phải những kẻ thấy mùi tiền thì liền nổi máu tham.
Nhưng giờ mọi việc đã ngoài tầm tay với, dù Dương Nghi có phiền lòng, cũng đành phải để xuống. Chỉ có thể tự an ủi mình, mong rằng mọi chuyện không quá tệ như nàng nghĩ, cách thôn bọn họ không xa cũng có chợ, bình thường, phụ thân cùng nương nàng thường hay mua bán ở đó. Nếu mấy tấm da kia bán ở đây, thì bạc kiếm được ít hơn một chút, nhưng có thể yên tâm.
Dương Nghi không biết, phụ thân và nương nàng căn bản không nghĩ tới việc bán mấy tấm da kia, tất cả đều giữ lại, đợi khi nàng và nhị nha đầu thành thân thì có thể lấy ra thêm trang.
*******
Sau lần Dương Nghi và tỷ muội Vương gia xảy ra tranh chấp, ước chừng hơn một tháng tiếp đó, nhi tử của Vương gia - Vương Xuân Sinh bất ngờ được Bách phu trưởng thăng lên làm *Chính cửu phẩm ngoại Bả tổng. Ngay sau đó, Nhị gia gọi Vương quản sự tới, trả lại khế ước bán thân cho bọn họ xem như bồi thường, để Vương gia ra ngoài tự lập. Vương quản sự tìm một tòa nhà có hai viện ở cạnh Đồng gia để sinh sống.
*Một chức võ quan nhỏ thuộc hàng cửu phầm.
Dương Nghi không biết tòa nhà này là mua hay thuê, nhưng hàng năm, hai nhà Vương – An cũng có buôn bán chút da lông, ắt hẳn kiếm được không ít, tất nhiên sẽ có bạc để mua nhà.
Vương gia được thăng quan, cởi bỏ nô tịch, khiến cho lòng An đại nương khó chịu một thời gian. Nhi tử của Vương gia chỉ mới vào doanh trại hai năm đã được thăng lên Bả tổng rồi, mà nhi tử nhà bà vào đó bốn năm, mới chỉ là Cửu phẩm Ngoại ủy, hôm nay dưới quyền Vương Xuân Sinh, bảo bà sao có thể nuốt được cơn giận này.
Nhớ đến mấy năm nay, phu thê họ cẩn trọng, đi theo làm tùy tùng, kết quả lại chẳng bằng loại người chỉ biết dùng mánh khóe. Dạo này, người đàng hoàng không có vận khí tốt rồi.
"Lão An, ông nói xem Nhị gia nghĩ thế nào vậy? Rõ ràng Viễn nhi, Văn nhi nhà chúng ta có khả năng hơn Vương Xuân Sinh kia rất nhiều, vì sao hắn có thể lên làm Bả tổng, mà Viễn nhi vẫn chỉ là một Ngoại ủy thôi!"
"Hồ đồ! Nhìn lại bộ dạng bây giờ của bà đi, để người khác thấy lại cho là chúng ta bất mãn với chủ tử đó."
"Không phải vậy sao? Ông không nhìn thấy vẻ mặt hả hê vừa rồi của Trương thị à, thật khiến người ta khó chịu!"
An Tiến Lực híp mắt nói: "Nữ nhân các bà đúng là ‘tóc dài kiến thức ngắn’, ngay cả đạo lý núp dưới bóng đại thụ cũng không hiểu. Vương gia hôm nay được thăng quan, cởi nô tịch, thoạt nhìn có vẻ tốt. Nhưng một khi đã ra ngoài, phần tình nghĩa với Nhị gia tự nhiên sẽ từ từ phai nhạt theo thời gian, ngày sau Vương Xuân Sinh phải tự dựa vào chính mình rồi. Sinh ca nhi có bao nhiêu bãn lãnh, tôi và bà còn không biết sao? Người như hắn cũng có thể bay lên làm Bả tổng, ắt hẳn là do Nhị gia muốn bồi thường cho Vương gia bọn họ. Còn An gia chúng ta, bản lãnh của Viễn nhi luôn rất tốt, nếu không gây ra sai lầm gì, Nhị gia đối xử với chúng ta ắt hẳn sẽ không kém hơn Vương gia. Bà cần gì phải để ý chút lợi nhỏ trước mắt này chứ?"
An đại nương đảo đảo mắt, hiểu thông rồi, nở nụ cười, khen An Tiến Lực một câu: "Tiến Lực, vẫn là ông sáng suốt."
Nhưng có một chuyện An Tiến Lực nghĩ mãi cũng không ra, Vương gia như thế, không phải là ngày một ngày hai, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì khiến Nhị gia quyết định động thủ đây?
An Tiến Lực hưởng thụ ‘hừ’ một tiếng, quay sang nương tử nhà mình "Tôi thấy Vưu đại nương đối đãi với Dương nha đầu cũng không bình thường, rãnh rỗi thì bà và Tiểu Nhu nên thân cận với Dương nha đầu nhiều hơn chút."
An đại nương đáp lại: "Trước đó vài ngày, Dương nha đầu có hỏi tôi cách chọn lựa da lông, lúc ấy dọa tôi giật cả mình, hỏi ra mới biết là Trầm quản gia bảo nàng tới xin chúng ta chỉ bảo, ông nói xem, Thẩm quản sự có phải có ý đồ gì hay không?"
An Tiến Lực suy nghĩ một chút, nói: "Hơn phân nửa là đúng vậy, nha đầu kia rất thông minh. Nàng đã nói chuyện này trước với bà, chính là muốn tỏ rõ nàng không có tâm tư nào khác với An gia."
An đại nương than một tiếng: "Nha đầu này mới đến chưa bao lâu thì đã chen được một chân vào rồi." Da lông là nguồn thu lớn nhất cả năm của An gia bọn họ, mặc dù mỗi năm chỉ có một chuyến, nhưng có thể mang về cho họ ba đến năm trăm lượng bạc, gấp mấy lần tiền lĩnh hàng tháng. Chưa nói đến chuyện nếu những người khác ở Đồng phủ mà biết, ắt hẳn cũng hối hận đến xanh cả ruột rồi. Nhưng đáng tiếc chính là mỗi năm cũng chỉ có một lần, Nhị gia tuy không phản đối việc bọn họ tự làm, nhưng nghĩ đến quãng đường xa xôi, ghập ghềnh từ Vân Châu tới Thông Châu, đôi lúc còn có thổ phỉ, bà liền bỏ luôn phần tâm tư này, An gia bọn họ không có tài lực vật lực lớn đến vậy, cũng không nên tham khoản tiền không thuộc về mình kia, có tiề