80s toys - Atari. I still have
Gả Cho Lão Nam Nhân

Gả Cho Lão Nam Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326960

Bình chọn: 10.00/10/696 lượt.

ất khách khí cự tuyệt." Từ lúc con trai độc nhất thăng quan, Vương gia được cởi nô tịch ra ở riêng, cộng thêm Vương Thiến Vân dung mạo xuất chúng, khí chất thanh nhã, xem như cũng có chút danh tiếng ở Vân Châu, người tới cửa cầu hôn liền ngày càng nhiều.

"Trước kia Trương thị không phải như vậy, ắt là do những năm này quá thuận buồm xuôi gió, nên người cũng càng ngày càng không biết chừng mực."

Có vài người, lúc cao hứng liền làm xằng làm bậy, gây ra vô số họa về sau. Bọn họ không hiểu được đạo lý "Càng hài lòng thì lại càng phải khiêm tốn."

Dương Nghi không nói nữa, nàng biết An đại nương chỉ đang buột miệng cảm thán mà thôi. Hơn nữa, dù nói thế nào, Vương Đại nương cũng xem như là bậc trưởng bối, An đại nương nói được, nhưng vãn bối như nàng thì lại không được.

"Ta nghe nói, tiểu tử Trần gia này rất tốt, trừ hơi nghèo ra, mọi thứ đều ổn."

"Chỉ cần dụng tâm xây dựng, không có ai sẽ nghèo cả đời." Dương Nghi tùy ý nói.

"Lời này nói cũng phải." Con ngươi của Vương Đại nương đảo một vòng, cười nói: "Dương nha đầu, nếu con nhìn trúng ai, đại nương sẽ giúp con đi hỏi."

"Đại nương, con còn nhỏ mà." Trong lòng nàng khẽ trợn trắng mắt, đây không phải là quá sớm sao? Tính cả tuổi mụ nàng cũng chỉ mới 12, hơn nữa, nàng cũng không có ý định thành thân ở Vân Châu. Nàng định về nhà, chọn một người thành thật hợp ý, ở gần cha mẹ, có thể đỡ đần cho song thân.

An đại nương cười, "Không sớm nữa đâu, hôm qua còn có người đánh tiếng với ta về con đấy."

Những binh lính ở đây, phần nhiều xuất thân từ tầng lớp bình dân, muốn cưới được thê tử là chuyện không dễ. Hơn nữa, ở Vân Châu, nữ nhân cũng không nhiều, làm gì có cơ hội để chọn lựa? Tướng mạo giống như Dương Nghi vậy, mặc dù chưa lớn lên, nhưng người để ý cùng không ít. Trong suy nghĩ của bọn họ, có thể quán xuyến công việc trong nhà chính là thê tử tốt, chẳng ai để ý đến xuất thân là sang hay hèn, cao quý chẳng thể ăn thay cơm. Dù có là tiểu thư yểu điệu cũng chẳng bằng một nữ tử bình thường có thể yên tâm phó thác cả gia nghiệp. Dĩ nhiên, điều này không đại biểu cho việc bọn họ không muốn cưới danh môn khuê tú. Chỉ là tiêu chuẩn chọn trượng phu của những vị tiểu thư này thường rất cao, không phải môn đăng hộ đối thường không được. Với những người xuất thân bình dân như họ, quả là chuyện xa vời.

"Nghe lời đại nương, đính ước sớm một chút mới tốt, chậm chân thì sẽ bị người ta chọn hết đó. Còn dư lại không phải "dưa vẹo táo nứt" thì chính là những tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch."

Nếu như lời An đại nương nói, Nhị gia nhà bọn họ chính là "hàng" còn dư lại, cũng nên xếp vào đội ngũ "dưa vẹo táo nứt" à? Dương Nghi nghĩ thầm, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.

"Đại nương, người không cần phải lo cho con đâu, An đại ca cũng gần mười bảy rồi phải không? Đã đến lúc người ra tay thu xếp rồi đó."

"Cũng đúng nhỉ?" Nghe Dương Nghi nói thế, tâm tư An đại nương chuyển đến khuê nữ bà vừa hỏi thăm mấy ngày trước.

"Vương tẩu, hôm nay lại có người đến cầu hôn nhà tẩu à?.

"Đúng vậy." Trên mặt của Vương Đại nương Trương thị khó nén vẻ hài lòng.

"Người vừa rồi là Trần gia nương tử phải không? Nghe nói cháu bà ta cũng có chút bản lãnh, năm nay chỉ mới mười bảy, đã là Bách Trưởng rồi."

"Nhà đó chỉ có hắn độc đinh, ta không muốn gả khuê nữ đi chịu khổ." Bách Trưởng thì sao chứ, con trai của bà hôm nay đã lên chức Bả Tổng rồi.

Lời này vừa nghe liền biết là lấy cớ, nếu như gả đi, ở trên không có ai quản thúc, chẳng phải quá tốt sao. Là thân nam nhi chỉ cần có chí tiến thủ, ngày sau ắt sẽ thành công thôi. Dĩ nhiên, điều Trương thị nói, cũng có lý. Chỉ là theo tính tình Trương thị, hơn phân nửa là ngại người ta nghèo quá.

"Vương tẩu đúng là một mẫu thân tốt."

Trương thị ở xa xa nhìn thấy hai người Dương Nghi đang ngồi thêu thùa, liền nói qua loa vài câu với người kia, rồi bước qua: "Ơ, hai ngươi đang nói gì mà vui vẻ vậy, nói cho ta nghe một chút với nào."

Dương Nghi cùng An đại nương khẽ nhìn nhau một cái. An đại nương nói: "Nào có việc gì, chỉ là vài chuyện thêu thùa linh tinh thôi." Nói xong nhìn đối diện chớp chớp mắt vài cái, Dương Nghi hé miệng ra cười.

"Nói đến thêu thùa nha, vẫn là ——"

"Ấy chết, ta nhớ tới còn có bộ quần áo chưa làm xong, Dương nha đầu, con đi chọn vải giúp ta đi."

"Là làm cho Tiểu Nhu phải không? Con nhớ hình như trước giờ muội ấy thích hoa sen ——"

"Nhà chúng ta ——" Trương thị cố gắng chen miệng.

"Không được không được, y phục có hoa sen của nha đầu kia cũng nhiều rồi."

"Vậy thì. . . . . ."

Ngươi một câu ta một câu, Dương Nghi cùng An đại nương bàn luận hăng say, Trương thị mấy lần muốn chuyển đề tài tới trên người con gái bà ta, nhưng đều không thành công.

Bà đắc ý muốn khoe khoang đúng không? Ta không cho bà cơ hội đó, xem bà còn làm được gì.

Trương thị thấy hai người càng nói càng hứng khởi, mình hoàn toàn không chen miệng vào lọt, sốt ruột đứng ở một bên. Nhưng bảo bà ta cứ thế rời đi, thì lại không cam tâm, Trần thị ( Vương Đại nương ) bà sao có thể để mình mất mặt thế được, còn có, phải cảnh cáo tiểu nha đầu họ Dương này vài câu.

Đột nhiên, mắ