
rồi.
"Yên tâm đi, ở ngoài không nhìn thấy đâu",
Diệp Hạo Ninh nhìn người phụ nữ đang trang điểm lúc này, đột nhiên khẽ nhướn
mày chất vấn :"Em chỉ là một nhân viên thấp bé như thế, anh cũng chẳng
phải là kẻ gian phu"
"Không phải ai cũng đường hoàng như anh, Diệp đại
thiếu gia à". Tiểu Dĩnh bỏ gương và son moi vào túi xách, trước khi xuống
xe liếc liếc anh :"Dẫn mỹ nữ cùng xuất hiện trước công chúng đẻ ký giả
chụp hình, chuyện này em làm không được "
Anh dở khóc dở cười, khẽ kêu "xí" một tiếng
:"Quỷ sứ hẹp hòi"
Đáp lại lời anh là tiếng sập mạnh cánh cửa.
Lên lầu, Tiểu Dĩnh mới lôi điện thoại ra, suy nghĩ rồi
gửi tin nhắn :Như thế này chẳng phải là rất tốt sao, anh không thấy thế ư? Bây
giờ không cãi nhau, cũng không chiến tranh lạnh, người ta vẫn nói tiểu biệt
thắng tân hôn, quả là rất có lý,
Thế nhưng, Diệp Hạo Ninh không trả lời, anh vừa kịp
lúc ngồi máy bay về thành phố C, thế nên Tiểu Dĩnh cũng không biết rằng anh có
tán thành với suy nghĩ của cô không
Thế nhưng lúc anh không có bên cạnh, cô cảm thấy thoải
mái hơn nhiều, bởi vì chẳng có ai đột nhiên nổi hứng khiến cô phải làm những
việc kì lạ vô vị, cũng không có ai lúc cô đang buồn ngủ đi quấy phá cô.
Hứa Nhất Tâm nói loại tâm thái này không đúng, nhưng
cô không để tâm quá nhiều, chỉ cần thấy thoải mái là được
Ngày tháng cứ thế từ từ trôi qua tựa như dòng nước
trôi.
Một ngày cuối tuần đầu tháng 9, chị gái dẫn theo cô
con gái đến thành phố B.
Vừa gặp mặt, Tiểu Huệ đâm sầm lại hỏi :"Em và
Diệp Hạo Ninh có chuyện gì vậy?"
Tiểu Dĩnh phảng phất có chút âu lo, nhưng vẫn giả vờ
tự nhiên :"Việc gì chứ? Em không hiểu ý chị nói" trong lòng thầm
nghĩ, lẽ nào gần mực thì đen sao, bây giờ sao bản thân cô nói những lời xằng
bậy mà mặt vẫn không biến sắc thế này?
Tiểu Huệ ắm Tiểu Đông Đông hơn 3 tuổi, vẫn hoài nghi
quan sát cô :"Nếu như giữa 2 đứa không có mâu thuẫn gì, thì tại sao lại
phân cách hai nơi? Mẹ lúc đầu nghe em nói trong điện thoại là muốn dọn đến
thành phố B làm việc, là liền nghi ngờ em và Diệp Hạo Ninh cãi nhau rồi. cố
gặng hỏi thì em không chịu nói, sốt ruột đến mức bà ngày nào ở nhà cũng nhắc
tới em"
"Thế nên hôm nay mới khiến chị phải đến đây trinh
thám chứ gì?" Tiểu Dĩnh giơ tay nựng cái má phúng phính nõn nà của đắ cháu
gái bé bỏng, không để tâm nói :"Thật sự không có gì mà. Ở đây có cơ hội
làm việc tốt nên em đến đấy thử xem, cũng là để chứng minh giá trị bản thân,
chứ không những thứ học trong 4 năm đại học chẳng phải uổng phí sao? Với cả,
cũng không phải là bà chủ gia đình, ai quy định em phải ở bên anh ấy chứ?"
trông thấy dáng vẻ của bà chị vẫn không yên tâm, cô không khỏi ngấm ngầm thở
dài, lại nhẫn mạnh thêm một câu :"Diệp Hạo Ninh tuần trước đến đây đấy
thôi, nhưng chị cũng biết rồi đấy, anh ấy kahs là bận rộn, cũng không thể ngày
nào túc trực ở đây được"
"Thật ư?"
"Em gạt chị làm gì". Cô giả vờ lơ đãng,
chuyển sang đề tài khác, tiến đến trước mặt đứa trẻ, cười híp mắt rồi nói
:"Đông Đông à con có nhớ dì không nào?"
"Có ạ" Đông Đông giang cánh tay mũm mĩm ra,
giọn nói nũng nịu :"Dì út ẵm ẵm"
TIểu Huệ theo thế chuyển con gái sang, giả vờ than
trách :"Nó còn thân với em hơn cả với chị nữa"
"Ai bảo suốt ngày chị cứ dữ dằn với nó"
"Con nít bây giờ khó theo quá, rất dễ chiều quá
sinh hư, không nghiêm khắc một chút là không được". Tiểu Huệ nắm kéo hành
lý cùng cô đi ra ngoài, lại nói :"Đợi khi nào em có con rồi sẽ biết"
Cô thoải mái đùa giỡn với Đông Đông vờ như không nghe
thấy.
Đứa trẻ nhỏ 3 tuổi, năng động đến cả người lớn cũng
không thể sánh được.
Chỉ về nhà dọn dẹp sơ sơ một lát, Đông Đông lại đòi ra
ngoài đi chơi, Tiểu Dĩnh thấy cũng sắp đến giữa trưa rồi, bèn dẫn nhóc đi ra
ngoài ăn Macdonald.
Mua một suất ăn của trẻ con, nhóc cũng không chịu
ngoan ngoãn ăn, chri cắm đầu vào chơi cầu trượt, cùng một nhóm bạn nhỏ vui đùa
cùng nhau, cười khanh khách mãi không thôi.
Tiểu Huệ đấm đấm bả vai thở dài :"Mệt ghê, lần
sau không dẫn theo trẻ nhỏ ra ngoài nữa"
Đôi mắt vẫn không rời khu vui chơi của trẻ con.
Mười phút sau, chỉ thấy bóng hình nhỏ bé xiêu xiêu vẹo
vẹo chạy ra, đầu tóc ướt đẫm mồ hội, hai bên bím tóc nho nhỏ thòng lọng, chống
tay chân trèo lên ghế ngồi.
Tiểu Dĩnh nhặt miếng khoai tây rán quét chút tướng cà
đưa sang, nhóc lại mở miệng nói :"Mẹ, mẹ, con muốn ăn kem"
Mẹ nghiêm khắc nói :"Ăn hết thức ăn trên bàn đi,
không được lãng phí"
Tiểu Dĩnh cười, nói :"Thảo nào nó sợ chị là
phải" rồi dịu dàng nói :"Đông Đông, nào, đi mau kem với dì nhá"
Bàn tay nho nhro mềm mại của Đông Đông, Tiểu Dĩnh nhè
nhẹ nắm lấy, dường như không dám mạnh tay. Kỳ thực, cô vẫn thích rất thích trẻ
con của người khác, ngọc ngà châu báu như vậy, lúc cao hứng lại ẵm ẵm mi mi vài
cái, lúc thấy phiền não, dù gì cũng chẳng phải con mình, thì hai tay buông ra,
thật thoải mái biết bao.
Trước đây, Tiểu Mẫu cau mày nói :"con suy nghĩ gì
mà kì cục thế, không có trách nhiệm gì cả". Cô quả thực là không có trách
nhiệm, thế nên vốn dĩ không thích hợp sinh con.
Trước quầy hàng xếp một hàng