
nhã nhặn, thanh tĩnh. Nói thanh tĩnh nhưng
cũng không tách biệt với bên ngoài, nhưng là một không gian không bị
quấy rầy. “Vốn định đi ăn cơm Tây, nhưng nhìn em hơi mệt, cơm Tây nhiều
quy củ, thời gian đi lại khá lâu, để lần sau vậy. Hôm nay chúng ta ăn
chút trà bánh phương Nam, nhẹ nhàng, thoải mái, được không?” Anh vừa xem thực đơn vừa giải thích với tôi.
Tôi gật đầu, chọn bánh bao củ cải và chút rau xanh, còn có tôm nõn, một bình trà lớn ướp hoa. Anh cũng chọn tương tự.
Tiểu thư ghi món đi rồi, ánh đèn dìu dịu, chỉ có tôi cùng anh.
Không biết
nói gì cho phải, tôi cười gượng với anh: “Thật sự cám ơn anh, nếu không
gặp được anh, có lẽ tôi còn ngồi đất thật lâu.”
Anh dùng ánh mắt thú vị đánh giá tôi một lúc lâu: “Em không giống như buổi tối hôm đó.”
Anh cũng
không bất đồng sao? Đêm đó tôi với anh có điểm hơi trẻ con, tùy hứng hờn dỗi, người lớn sẽ không làm như vậy. Ở cảnh trong mơ đó, con người tôi có thể muốn làm gì thì làm, đây là sự thật.
“Có lẽ vậy.” Tôi quay đầu về phía khác, khách đi ăn cơm nhẹ giọng đàm tiếu, hưởng thụ thời gian tốt đẹp buổi đêm.
“Tôi nghĩ rằng nhìn lầm rồi, bởi vì không thể ngờ tới, ở đường phố Bắc Kinh lại bỗng nhiên nhặt được em. ”
Anh còn đang nghĩ lại tình cảnh vừa rồi, thành thật mà nói, tôi cũng rung động trong lòng. Không khéo bất thành văn, chuyện xưa cư như thế này tiếp tục.
“Mời”, thức uống nhẹ được mang đến, thật chuẩn xác.
“Thần Hi, mở màn đã thất bại, có phải hay không em với tôi nên giới thiệu lại lẫn
nhau một chút?” Anh nhíu mày, ánh mắt chú tâm nhìn theo, ý vị sâu xa.
Tôi có hơi
mất tự nhiên, anh là giáo sư tiến sĩ, nhà bình luận âm nhạc nổi tiếng,
có rất nhiều tài năng âm nhạc đều do một tay anh đào tạo. Tôi so với học sinh của anh còn kém rất nhiều, có cái gì có thể giới thiệu đâu? Uống
ngụm trà, điều chỉnh một chút tâm tư, kiên trì đối mặt với ánh mắt của
anh.
“Thần Hi,
người Dương Châu, Giang Tô, con một. Hiện dạy kinh tế học tại một trường đại học ở Giang Tô. Nếu không có gì xảy ra, học kỳ sau sẽ tới Bắc Kinh
dạy một khóa chuyên sâu về du lịch.”
“Không thể
tưởng tượng được chúng ta lại giống nhau.” Hiển nhiên anh rất vừa lòng
với lời giới thiệu như vậy, cười như gió xuân phơi phới. “Trách không
được vừa rồi ngồi ở phụ cận cao nguyên là tới làm thủ tục sao?”
Tôi vừa định trả lời, tiểu thư phục vụ bàn ăn lại đến, đặt lên bàn một mâm điểm tâm đẹp mắt, mùi vị mê hoặc lòng người.
Anh rót trà
đưa cho tôi. Một ngụm hương thơm trà xanh ấm bụng, tôi mới phát hiện ra
mình thật sự rất đói. Nguyên cả một ngày, bữa sáng chỉ uống một ly sữa,
buổi trưa khi vừa dạy xong, cảm xúc dao động không thể ăn gì, từ trưa
nhịn đến giờ, vị giác của tôi rốt cục cũng thức tỉnh.
Anh tựa như
không muốn ăn cái gì, chỉ uống thêm từng ly trà một. Ăn một mâm điểm
tâm, tôi thoáng mới hoàn hồn lại. “Hôm nay thật sự là một ngày mệt chết
đi được, chỉ một mạch giảng bài, đi rất nhiều đường, làm rất nhiều việc, hiện tại mới nhớ tôi quên mất không ăn cơm.”
“Gì chứ, sao lại bố trí công việc nhanh như vậy?” anh đưa điểm tâm của mình cho tôi, khó hiểu hỏi.
Tôi nâng mi mắt nhìn anh, di động chợt vang lên.
“Thần Hi, tôi đang ở trước cửa khách sạn, em xuống dưới đi!” Là Tề Bằng
Tôi gật gật đầu nhìn Thẩm Ngưỡng Nam xin lỗi, quay người lại: “Em hiện đang ở bên ngoài, tạm thời chưa về được.”
“Ồ.” Tề Bằng có chút thất vọng: “Phỏng vấn như thế nào?”
“Trước kí hợp đồng ba năm.”
Điện thoại
bên kia hơi rung, anh vui vẻ cười to: “Tôi có thể nào nhìn em bằng ánh
mắt như xưa chứ? Chúc mừng em, hiện tại tôi muốn vì nghênh đón em tới
Bắc Kinh mà chuẩn bị tốt.”
“Còn sớm mà.”
“Tháng bảy, nhất định phải tới đây.”
“Không cần, tháng chín.”
“Tôi định đoạt.” Không đợi tôi phản đối, anh ngắt điện thoại, tôi tức giận đến mức trên mặt có chút gân xanh nổi lên.
“Bạn tốt sao ?” Thẩm Ngưỡng Nam tùy ý hỏi.
Bạn bè? Chưa tới mức đó, sếp, lại càng không phải? Người hợp tác chăng, như vậy lại
không rõ ràng, tôi nghĩ một hồi rồi đáp: “ Một người quen biết thôi.”
“Một người
quen biết, lại có thể tức giận đến vậy sao?” Lời nói tuy chấn an nhưng
tựa như bên trong bao hàm nghi vấn, tôi vô tình nghĩ nhiều, tâm tình đều bị cái vụ “bảy tháng” gây khó khăn.
Tôi không
thèm để ý quyết định của Tề Bằng, nhưng dường như lại không thể không để ý, xem lại sự việc, tôi dường như thiếu anh cái gì đó. Mùa hè nóng nực, một mình đứng ở Bắc Kinh, tình cảnh đấy có chút thinh thích.
“Nghĩ gì mà lâu như vậy không trả lời?” Anh gõ mặt bàn bên tôi một chút, tôi phục hồi lại tinh thần, ngượng ngùng cười với anh.
“Thật xin lỗi, một việc có chút phiền muộn.”
“Ăn no chưa?”
“Sớm đã no
rồi!” Một bàn lớn điểm tâm, hơn phân nửa vào trong bụng tôi, nào dám nói không no. Anh gọi thanh toán, lịch sự đưa thêm tiền boa, tiểu thư phục
vụ mặt đỏ hồng nói cảm ơn.
Đêm tháng
năm, gió vẫn máng theo hơi chút lành lạnh, dù sao vẫn chưa phải thật sự
đã vào hạ. Tôi rùng mình một cái, hai tay ôm chặt vào người. Anh đột
nhiên gần sát vào người tôi, dường như dùng khuỷu tay canh gió cho tôi.
Hai tay chạm nhau, có thể