
của mình, giống như đơn độc.
Phòng chờ phía sau máy bay, cũng xôn xao.
Phát thanh
viên luôn lặp lại máy bay kia bởi vì từ chối đến cảng, chiếc máy bay kia bởi vì tuyết rơi nhiều mà từ chối cất cánh. Người phục vụ đối với lữ
khách mà nở nụ cười giải thích. Lữ khách cảm xúc bị thời tiết tùy hứng
bộc phát đến cực điểm, bọn họ phẫn nộ, lo lắng, mắng, kháng nghị, nhưng
rất nhanh hết thảy đã bị tuyết bao phủ, bọn họ bất đắc dĩ ngồi xuống,
bắt đầu gọi điện thoại nói lý do về muộn, gửi tin nanh ta bảo chờ, mở
laptop chơi trò chơi, vài người hợp ý thì tán gẫu nói chuyện.
Tôi không có ai đang chờ đợi, cũng không vội vã trở về, phòng chờ trong lầu thật ấm
áp, mặc áo lông vừa vặn thích hợp. Hành lý đã vận chuyển, trong tay chỉ
còn cái túi và áo khoác ngoài, dưới ánh đèn, tôi nhìn bốn phía đi một
vòng trong cửa hàng miễn thuế, từ quần áo, đến đặc sản, vật kỉ niệm,
tinh tế tiêu tốn cho đến trưa. Ăn xong cơm trưa do sân bay cung cấp, tôi bắt đầu lật xem một quyển sách mang theo.
Tôi sớm học được cách chờ đợi thời gian.
Chỗ này đã
nhiều năm không thấy tuyết rơi thật nhiều, cho dù có tuyết, cũng rơi
xuống đất biển thành nước, không thể lưu lại trên mặt dất một mảnh
trắng, cũng không khác gì trời mưa. Quê nhà cũng là như thế, trường học
cũng như vậy. Hôm nay truyết rơi có chút đặc biệt, rất có cảm giác
“Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt” (1) đồ sộ . Đọc sách xong cảm thấy mệt mỏi, tôi liền đi tới cửa sổ thủy tinh phía trước, tĩnh tâm thưởng thức cảnh tuyết.
“Thật ra cứ
như vậy lẳng lặng ngắm tuyết, cảm giác được sinh mệnh đều là yên tĩnh,
dịu dàng .” Người ngồi bên cạnh tôi chỉ ra, trên của sổ thủy tinh chiếu
ra một thân ảnh cao gầy.
“Ừ, tuy rằng là bức bách, nhưng cũng cảm nhận được một loại vẻ đẹp tự nhiên rung
động.” Tôi xoay người, gật đầu mỉm cười với anh ta. Mẫu thân đại nhân
thường nói con gái bên ngoài sẽ không nói chuyện với đàn ông xa lạ, tôi
nghĩ tôi đã vượt qua suy nghĩ cổ hữu đó, người khác lễ phép, tôi cũng
như đáp lại lễ nghĩa.
Một người
đàn ôn hòa khiêm nhã, áo lông sắc màu khói bụi, áo khoác màu nâu nhạt,
vóc người thon dài cao ngất. Ánh mắt của anh ta thân thiết thật ấm áp,
hơi thở sắc bén bị anh ta che giấu, đây là một người hay đề phòng, tôi
nghĩ tôi không nhìn lầm.
Chúng tôi mặt đối mặt nhìn nhau, lại cùng nhau chuyển hướng nhìn ngoài cửa sổ.
“Tuyết như
vậy ở phương Bắc cũng không thấy, mà ở trong này rất hiếm thấy . Người
đưa tin nói, năm mươi năm không gặp, tôi nghĩ trong lịch sử cũng sẽ hiếm gặp.” Anh ta khẽ thở dài một hơi, không biết là nói cho tuyết này, hay
là vì lữ trình.
Tôi nhún nhún vai, “Đã từng thấy, Trương Đại trong “Đào am mộng ức” có viết rằng: Sùng Trinh (2) năm năm có tháng mười hai, mà ở Tây hồ, tuyết rơi ban ngày, trong hồ
người hay chim đều cất tiếng ca hay tuyệt, ngày cùng mây, cùng núi, cùng nước, cao thấp nhất bạch. Còn có một bài thơ nói Thiên Khải (3) sáu năm có tháng mười hai, tuyết rơi sâu hơn ba thước, tuyết rơi vạn
năm, cũng hiểu được, trăng không thể sáng, đều chỉ là một màn trắng
xóa.”
“Cô từng học Trung văn à?” Anh ta hiển nhiên có điểm giật mình.
Tôi mặt đỏ
lên, mất tự nhiên xoay người lại, “Không có, chỉ là ba tôi ở phíaNam,
rất ít nhìn thấy tuyết. Đối với cảnh tuyết được miêu tả, tôi có lưu ý
vài lần.”
Anh ta khen
ngợi gật gật đầu, “Cô thật đúng là người có tâm. Tôi cũng lâu đã không
nhìn thấy tuyết, có thể là đã xem nhẹ. Vô luận là quê quán hay là địa
phương đang học, tuyết rơi rất nhiều, tháng mười một liền chính thức
tiến vào mùa đông, cơ hồ kéo dài đến thanh minh (4). Tuyết cứ từng đợt lại từng đợt, tháng dài không thay đổi. Tôi chỉ coi một mùa như một thứ trang sức, cũng không dừng để xem.”
Không biết anh ta nhớ tới cái gì, ý nghĩa lời nói càng ngày càng phiền muộn.
“Công việc bận bịu?”
“Vội vàng cũng là tự tìm, khoái hoạt và xúc động là dựa vào tự mình tìm, vội vàng cũng không phải là lý do bỏ qua.”
Tôi “Ừ” một
tiếng, từ trong túi lấy ra hai quả cam, đưa cho anh ta một quả, vừa chỉ
ghế phía sau ngồi. Anh ta nói cảm tạ, cùng tôi cùng nhau ngồi xuống ăn
cam xem tuyết.
“Tôi muốn an tĩnh tới đây kiểm điểm, nhìn vào giữa đoàn người, chỉ nhìn thấy cô một
mình xem tuyết, không để ý rãnh rỗi tôi liền tò mò.” Anh ta cũng có thể
là lần đầu tiên cùng người xa lạ tiếp xúc, vẻ mặt hơi có chút mất tự
nhiên, “Cô không nóng lòng sao?”
“Ừ, tôi là về nhà mừng năm mới, thời gian tới cũng không vội, cũng có thể chờ ngày tuyết ngừng rơi, còn anh?”
“Vốn công
việc cũng không gấp, tuy nhiên, cũng không xem như chuyện xấu, ít nhất
sự đột nhiên đến ngoài ý muốn này, có thể cho tôi dừng lại bước chân,
hưởng thụ thanh nhàn khó được, có thể cho tôi thưởng thức cảnh tuyết đã
lâu không thấy.”
Tôi đưa cho anh ta một tờ báo, “Đáng tiếc cảnh như vậy cũng không phải là đẹp, mà là một tai họa.”
Anh ta trầm mặc tiếp nhận, gật gật đầu.
Trong radio
bắt đầu thông báo một số chuyến bay đã hủy, làm cho lữ khách đều đến
phía trước làm thủ tục trả vé. Đám người bình tĩnh lại náo lọan lên.
“Cô cũng coi ‘ ông già mà b