Polly po-cket
Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327622

Bình chọn: 7.00/10/762 lượt.

líu ríu bên

cạnh hắn không ngừng, liên tục liệt kê những điều không tốt khi uống cà phê.

Dù sao, Kiều Tâm Du mỗi ngày đều nói những lời này, Nhâm Mục Diệu đã sớm thành

thói quen, cô một mình mở buổi toạ đàm ‘kiến thức nên biết để có một sức khỏe

tốt’, còn hắn thì tiếp tục chăm chú đọc những tin tức nóng về kinh tế hiện nay

trên tờ báo.



Đợi đến khi hắn uống sạch

ly cà phê, cô cũng càu nhàu xong rồi.

Một tay Nhâm Mục Diệu cầm lấy tờ báo, tay kia lấy ly sữa tươi còn ấm đưa cho

Kiều Tâm Du, “Em nói lâu như vậy, chắc khát nước rồi hả!! Thấm giọng chút đi

rồi hãy tiếp.”

Kiều Tâm Du nhận lấy ly sữa, uống một hớp, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ khi ở vườn

trẻ, thầy giáo không dạy cho anh biết là không thể vừa đọc sách vừa ăn sao. . . . . .”

“Thứ anh xem không phải là sách, mà là báo. Anh không có ăn, mà là uống” Nhâm

Mục Diệu nghiêm túc nói.

“Báo cũng là sách, ăn chính là uống, về tính chất nó đều như nhau mà, anh đừng

có nguỵ biện, anh rõ ràng là đang làm hai việc cùng lúc!”

Nhâm Mục Diệu tiếp tục bới móc lời của cô, “Anh không có ‘làm hai việc cùng

lúc’, anh dùng mắt nhìn, dùng miệng ăn, còn phải dùng lỗ tai nghe. Cho nên là

‘làm ba việc cùng lúc’.”

“Được, anh ‘da dụng một lúc’, vậy còn không nhanh để tờ báo xuống, cầm lấy cái

sandwich phô mai này giải quyết nhanh đi.”

“Nếu em có thể im lặng một chút, được như thế, anh lập tức có thể từ bỏ ‘làm ba

việc cùng lúc’, thành một lòng một việc rồi.”

“Anh ghét em nói nhiều!?.” Kiều Tâm Du bĩu môi, tỏ vẻ uất ức nói: “Em chỉ lo

lắng cho sức khỏe của anh thôi, em chỉ vì anh mà suy nghĩ. . . . . .”

“Ai ~” Nhâm Mục Diệu than thở một tiếng, đứng lên, ôm eo nhỏ của cô, sau đó hôn

lên cánh môi mềm mại, phương pháp này luôn là phương pháp hữu hiệu nhất khiến

cô im miệng.

“Ư. . . . . .” Kiều Tâm Du không thể lên tiếng phản kháng,

chỉ có thể đánh vào bả vai của hắn, cô lại bị hắn sỗ sàng rồi. Xem ra hắn siêu cấp thích ăn đậu hũ, vậy hôm nay cô sẽ

chuẩn bị một bữa tiệc toàn đậu hũ cho hắn, đậu hũ Ma Bà, rau trộn đậu hũ, canh

đậu hũ, đậu hũ dồn thịt, cả món chao đậu hũ tiếng tăm lừng lẫy nữa.

Trong lúc ôm hôn triền miên, Kiều Tâm Du vẫn còn có thể tiếp tục chìm đắm trong

suy nghĩ về thực đơn hôm nay.

Nhâm Mục Diệu đột nhiên buông lỏng cô ra, khẽ nhấp môi, “Em uống sữa tươi?”

“Đúng vậy!” Vẫn còn đang ở trong trạng thái hoảng hốt, Kiều Tâm Du vô thức đáp:

“Là anh bảo em uống để nhấp giọng mà!”

Khuôn mặt Nhâm Mục Diệu tối đen, đi vào phòng tắm, vội vàng dùng nước súc

miệng.

Từ nhỏ hắn đã rất ghét uống sữa tươi, giống như người ta ghét ớt xanh vậy, vừa

ngửi tới mùi vị này, hắn đã cảm thấy ghê tởm.

“Anh dị ứng với sữa tươi sao?” Thấy hắn lập tức nhíu chặt chân mày, sắc mặt

xanh xao, Kiều Tâm Du lo lắng, nên mới theo hắn vào đây.

Cô đã từng nghe qua dị ứng phấn hoa, đậu phộng, hải sản. . . . . . nhưng dị ứng sữa tươi thì... chưa từng

Nhâm Mục Diệu súc miệng xong, lại tiếp tục bóp kem lên bàn chải, một lần rồi

lại một lần chải sạch hàm răng, không xóa sạch cái vị sữa kia, hắn sẽ không cam

lòng.

“Anh có muốn em gọi cấp cứu không?” Kiều Tâm Du tự trách nhìn hắn, vội xoay

người rời đi.

Vì hôn, mà lây dính một chút xíu sữa tươi, rồi phải vào bệnh viện, không trở

thành chuyện cười của thế kỷ mới là lạ. Nhâm Mục Diệu vội vàng túm lại tay cô,

trong miệng vẫn còn bọt, nói: “Anh rất rất rất ghét sữa tươi, mùi vị ghê tởm

của nó khiến anh muốn nôn, biết chưa?”

“Em đã biết anh kiêng ăn giống như trẻ con rồi, đã vậy sao anh không nói sớm.”

“Anh nói rồi, thì em sẽ không càm ràm mỗi ngày bên tai anh nữa, cũng sẽ không

nhìn thấy được biểu hiện quan tâm này của em nữa.”

Con ngươi Kiều Tâm Du khẽ nhíu lại, “Thì ra anh mỗi ngày đều xem lời em nói

thành một vở diễn? Anh thật xấu xa!” Những quả đấm nhỏ giống như hạt mưa liên

tục rơi vào người của hắn.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động bỗng từ trong phòng khách truyền đến.

“Anh nghe điện thoại chút, chờ lát nữa anh sẽ để cho em đánh đủ.” Đánh gì cơ

chứ, so với gãi ngứa cho hắn thì chẳng khác mấy.

Nhâm Mục Diệu cầm điện thoại di động lên, sau khi điện thoại được tiếp thông,

chân mày hắn khẽ siết chặt, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm trọng.

“Sao vậy?”

“Công ty có chuyện.” Hắn nhặt lấy chùm chìa khóa trên khay trà thủy tinh, rồi

vội vã đi ra ngoài.

Kiều Tâm Du quay đầu liếc mắt nhìn cặp sandwich vẫn chưa được hắn nuốt trôi

kia, thì thầm một câu, “Chuyện quan trọng tới mức nào mà ngay cả ăn chút đồ ăn

sáng cũng không được.”

Thở dài một hơi, cô cúi đầu, nhìn thấy túi giấy tờ màu vàng trên khay trà, “Sao

anh ấy lại quên đem túi giấy tờ quan trọng như vậy?”

Kiều Tâm Du lập tức lấy bọc gói lại sandwich, rồi cầm lên túi giấy đuổi theo

hắn. Nhưng Nhâm Mục Diệu đã lái xe đi, cô lập tức gọi điện thoại di động cho

hắn, mà đường dây lại bận. Cho nên Kiều Tâm Du vội bảo tài xế đưa cô đi.

“Cậu Vương, có thể lái nhanh hơn một chút không?.” Kiều Tâm Du không ngừng thúc

giục.

“Cô chủ, không phải lỗi của tôi, mà là vì cậu chủ lái xe quá nhanh, tốc độ lái

xe của cậu ấy đã đến mức siêu tốc, vì lý do an t