XtGem Forum catalog
Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324115

Bình chọn: 8.00/10/411 lượt.

ên bụng cô, cảm giác

nhẹ nhàng, ấm áp dần lan ra làm giảm đi cảm giác đau đớn, “Ngủ đi!”

Sau lưng truyền đến hơi ấm tràn vào đáy lòng cô cùng khóe mắt đã ngập một tầng

hơi nước mỏng, trái tim cô dần trầm luân.

Kiều Tâm Du nặng nề nhắm mắt lại, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Hắn ôm chặt lấy cô như sự thân mật mà những người yêu nhau thường hay làm.

Sáng sớm ánh mặt trời xuyên qua đám mây dày,tia sáng như những lớp lụa mỏng mềm

mại dần xua tan đám sương tung bay trong không khí.

Một chiếc Mercedes màu đen đứng im trước cửa nhà họ Nhâm.

“Cháu nội à, cháu đang ở đâu vậy?” Một bà cụ gầy gò, tóc hoa râm thẳng hướng

phòng ngủ mà đi, nhẹ gọi.

“Ưm.” Kiều Tâm Du nhẹ kêu một tiếng, cọ xát trong lòng Nhâm Mục Diệu một chút

lại tiếp tục ngủ, cô chưa bao giờ được ngủ ngon như vậy. Gánh nặng cuộc sống ép đến cô thở không nổi, ngay cả

lúc ngủ mọi thứ xung quanh cũng vẫn quẩn quanh trong đầu cô.

“Cháu nội ngoan.” Trong căn phòng rộng lớn, bà cụ nhìn thấy hình ảnh hai người

nằm ôm nhau, mắt mở lớn, vội lấy tay che hai mắt mình lại, tự lẩm bẩm nói “Bà

không thấy gì cả, không thấy gì cả.” Sau đó lưu luyến rời khỏi căn phòng, nhìn

lén từ ngón tay giữa, vui vẻ ra mặt.

Kiều Tâm Du mở đôi mắt nhập nhèm, mắt thấy được một màn này lập tức muốn ngồi

dậy nhưng thắt lưng lại có một đôi tay ôm chặt lấy cô.

Thấp giọng khẽ gọi Nhâm Mục Diệu một tiếng vẫn không thấy có phản ứng gì, vội

nhẹ nhàng lay tỉnh hắn “Có người đến kìa.”

“Ồn ào quá!” Nhâm Mục Diệu bất mãn phàn nàn, lập tức hôn lên đôi môi phấn hồng

mềm mại, đây vẫn là cách hữu hiệu nhất khiến cô im miệng. Lưỡi ẩm ướt nhẹ nhàng liếm một vòng quanh cánh môi cô.

Gặm cắn trên đôi môi Kiều Tâm Du thật lâu, dường như đã quên hắn là ai, quên

chính mình ở nơi nào.

Kiều Tâm Du chìm đắm trong nụ hôn của hắn, cô như quên mất hiện giờ mình đang ở

nơi nào .

Mùi thơm nhàn nhạt, thanh khiết của cơ thể xông vào khoang mũi Nhâm Mục Diệu.

“Không được!” Kiều Tâm Du giãy dụa, một cơn đau từ bụng truyền đến, “Người tôi

lúc này không tiện.”

“Khụ khụ!” .Đột nhiên ngoài cửa truyền đến hai tiếng ho nhẹ, “Ban ngày ban mặt,

đừng ở đây - trước mặt một bà già mà biểu diễn cảnh tượng giới hạn độ tuổi

chứ.”



Nhâm Mục Diệu chau mày,

nghiêng mắt về phía cửa, liếc mắt một cái, “Bà nội, bà đến thật không đúng

lúc.”

“Cháu chê bà à, chê bà già này phá hoại chuyện tốt của cháu sao?” Bà cụ mưu

mẹo, trên gương mặt lộ ra vẻ uất ức, “Chẳng qua là bà quan tâm thân thể của

cháu, không nên buông thả quá độ, tuy rằng chế tạo đời sau là nhiệm vụ rất quan

trọng nhưng sức khỏe của cháu cũng không thể xem nhẹ.”

Nhâm Mục Diệu cau mày, vẻ mặt đau khổ, nghiêng người nằm một bên Kiều Tâm Du.

Nhắm mắt lại, cái tai nhận sự tra tấn, vẻ mặt buồn khổ như đang nhận sự giày vò

vô cùng.

Kiều Tâm Du xấu hổ chui vào trong chăn, trên mặt đỏ hồng diễm lệ. Cảm giác đau đớn ở bụng đánh úp lại trên người, ứa ra

mồ hôi lạnh, trong dạ dày càn quấy, cô vén chăn lên, che miệng lại nhanh chóng

chạy vào phòng vệ sinh.

“Ụa ụa.” Mỗi lần Kiều Tâm Du đau bụng kinh đều bị nôn mửa, giờ đã thành thói

quen.

Bà nội Nhâm nhìn chằm chằm vào bóng lưng Kiều Tâm Du, đôi mắt mở lớn,lóe lên

tức giận xen lẫn vui sướng, hít sâu một hơi rồi thở mạnh ra, hỏi: “Nhâm Mục

Diệu! Cháu đó, thằng bé này, cháu làm người ta thành như vậy, cháu hẳn là nên

chịu trách nhiệm, đúng không?”

Nhâm Mục Diệu cảm thấy kỳ quái, bà nội chẳng phải là không bao giờ hỏi chuyện

phong lưu của hắn ư, sao bây giờ lại muốn hắn chịu trách nhiệm?

“Bà nội, bà đang nói gì vậy?” Hắn đối với bà nội luôn kính trọng, dù sao tuổi

thơ của hắn chỉ có một mình bà nội yêu thương hắn.

“Bà muốn cháu và cô ấy kết hôn! Chịu trách nhiệm với người ta!” Khẩu khí bà nội

càng kiên định.

Nhâm Mục Diệu cảm thấy bà nội đang đùa hắn, trên gương mặt tuấn mỹ không tì vết

không kìm chế được nở nụ cười, “Bà nội bà đang đùa sao, cô gái này là cháu mua

về để chơi đùa thôi.”

Kiều Tâm Du như muốn nôn hết lục phủ ngũ tạng ra, đứng lên gục ở trên bồn rửa

mặt lau miệng, nước mắt bỗng dưng chảy xuống.

‘Cô gái này là cháu mua về để chơi đùa’. Những

lời này giống như con dao sắc bén đâm sâu vào trái tim, chảy máu.

“Cháu ơi, làm sao cháu có thể nói như vậy, sao lại chà đạp một cô gái tốt như

thế?!” Bà nội Nhâm tức giận đến toàn thân phát run, ngã về phía sau.

Nhâm Mục Diệu nhanh nhẹn tiến lên lập tức đỡ lấy bà, “Bà nội, là cô ta hại chết

Tử Oánh, cô ta là hung thủ giết người, cháu có thể có toàn bộ thế giới, bất kỳ

cô gái nào nhưng trừ cô ta.”

Bà nội Nhâm môi trắng bệch không có sức, yếu ớt nói, “Bà bị ung thư gan giai

đoạn ba, không còn bao nhiêu thời gian nữa, cháu nội à, cháu không thể vì bà

già này hoàn thành tâm nguyện cuối cùng sao?”

Nhâm Mục Diệu cau mày, trong đôi mắt đen hiện lên ánh mắt nghi hoặc.

“Cháu xem đây là giấy chẩn bệnh của bà”. Từ trong túi, bà lấy ra tờ giây nhét

vào trong tay hắn, “Cháu nhìn cho rõ, ung thư gan giai đoạn cuối.” Giọng điệu

Bà nội Nhâm nghe ra thấy có phần toan tính, giống như đây không phải giấy chẩn

đoán bệnh nan y mà là giấy kh