
xong, cô vội cởi áo
khoác của mình, kéo áo ngực xuống, hai luồng trắng mịn lộ ra trong không khí.
Cô rất biết lợi dụng điều kiện thân thể của mình.
Chỉ là một chút cũng không kích thích hứng thú của Nhâm Mục Diệu “Cô gái này,
tôi giữ cô ở lại bên cạnh bởi vì cô biết tiến lui, nên chú ý thân phận của cô
một chút, hôm nay cô hơi quá rồi đó.” Miễn cưỡng liếc cô ta một cái.
Nước mắt Trầm Trạm Vân chảy xuống, tràn ngập uất ức mà bộc phát “Người ta là sợ
anh không quan tâm tới em thôi, luật sư Chu vừa đưa tới một tờ giấy kết hôn,
anh muốn kết hôn, em phải làm sao bây giờ? Em không cần danh phận gì nhưng em
hi vọng trong lòng anh có vị trí cho em.”
“Một tờ giấy đăng kí kết hôn cũng không thể nói lên điều gì, yên tâm đi, cô ta
chẳng là gì cả.”
Cô ấy thật sự không
là gì cả sao?
Hắn chỉ là đang lừa mình dối người thôi, ba chữ Kiều Tâm Du đã dần dần vô tình
chiếm cứ trái tim của hắn, chiếm giữ suy nghĩ của hắn.
Mi tâm Nhâm Mục Diệu dần giãn ra, khuôn mặt tuấn mĩ như đá cẩm thạch lạnh
băng, nghiêm nghị, đôi mắt đen mơ hồ đột nhiên bừng lên lửa giận. Hắn căm ghét
trốn chạy chính mình, cảm giác sao? Ai nói hắn có cảm giác với Kiều Tâm Du?
Tuyệt đối không có!
Hắn gạt hết giấy tờ công việc trên bàn, ôm Trầm Trạm Vân lên trên bàn.
Nhâm Mục Diệu thật sự rất tốt, đầu tiên cho cô làm vị trí thư kí tổng giám đốc
xí nghiệp Nhâm thị, là vị trí để cho cô dưới một người trên vạn người, ngay cả
tổng giám đốc cũng phải nể mặt cô.
Nhâm Mục Diệu nhiều tiền không nói, lại có diện mạo đẹp hơn người khiến
người ta chảy nước miếng ròng ròng, hơn nữa kỹ thuật hôn cùng công phu trên
giường cũng rất cao.
Hắn là người trong mộng của bao nhiêu thiên kim danh viện. Thân là một trong
nhiều người phụ nữ của hắn, Trầm Trạm Vân cũng rất thỏa mãn.
Trong phòng làm việc tràn ngập mùi vị hoan ái, dần tiêu tán ra.
Tiếng thở dốc nặng nề xen lẫn tiếng rên rỉ mềm mại như thanh phổ phát lên một
khúc nhạc.
“Vì sao?” Bởi vì hoan ái, trên mặt Trầm Trạm Vân ửng hồng, nước mắt tràn ra.
Nhâm Mục Diệu lười biếng liếc cô ta một cái, đứng lên, đi vào phòng tắm, lạnh
lùng vứt lại một câu “Cô không xứng sinh đứa nhỏ của tôi.”
Lời nói lạnh lẽo lập tức đánh tan ấm áp của không gian ái muội.
Sắc trời dần tối, Kiều Tâm Du ngồi trong phòng khách,
sàn nhà trơn bóng phản chiếu ánh sáng lạnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, trên mặt
không có một tia biểu cảm, im lặng giống như búp bê sứ tinh xảo xinh đẹp.
“Tích tắc tích tắc” Chỉ có chiếc đồng hồ thạch anh quý giá treo trên tường chậm
chạp phát ra tiếng, chỉ mười hai giờ đêm.
Đột nhiên cửa truyến đến tiếng mở khóa, Kiều Tâm Du chậm rãi quay đầu nhìn về
phía cửa, đáy mắt thoáng qua một tia mong đợi.
Khuôn mặt Nhâm Mục Diệu mỏi mệt, thật ra hôm nay công việc không nhiều lắm
nhưng hắn đột nhiên có loại e ngại nhìn thấy cô. Sau đó hắn ra lệnh tất cả mọi
người trong công ty tăng ca, những nhân viên đáng thương kia cũng không biết
tăng ca để làm gì, nhưng cấp trên ra lệnh bọn họ không thể không theo.
Khi hắn nhìn thấy Kiều Tâm Du trên sô pha, phút chốc trong lòng toát ra một
loại cảm giác giống như lòng của mình đã phiêu bạt đi nơi nào.
Lẽ ra hắn đã sớm có thể có được gia đình đầm ấm nhưng lại bị cô gái này phá
hủy.
Hắn có thể theo đuổi tình yêu với bất kì cô gái nào nhưng không thể tha thứ
việc mình yêu cô ta.
“Còn chưa ngủ à”. Nhâm Mục Diệu lạnh lùng nói: “Ký đi!”
Tờ giấy kết hôn màu đỏ tươi như kim châm ném về phía cô, trong mắt Kiều Tâm Du
hiện lên một tầng hơi nước. “Kỳ thật anh không cần hy sinh hôn nhân của mình để
trả thù tôi như vậy”
“Đừng được tiện nghi còn khoe mẽ. Vị trí
cô chủ nhà họ Nhâm hẳn sẽ giúp cho bộ mặt cô vinh quang không ít. Nhớ kĩ! Về
sau đừng có làm ra chuyện gì mất mặt tôi, cô chỉ là vợ trên danh nghĩa của tôi
thôi. Đừng hi vọng xa vời dựa dẫm
vào tôi cái gì.” Nhâm Mục Diệu lấy từ trong túi tây trang một cái bút máy kim
loại Montblanc “Ký đi!”
Trái tim Kiều Tâm Du như lớp da rạn nứt, từng mảng từng mảng bong ra. Bàn tay
gầy trơ xương run rẩy cầm lấy cây bút nặng trịch chầm chậm ký ba chữ ‘Kiều Tâm
Du’.
Nhâm Mục Diệu lấy lại tờ giấy kết hôn sau đó xoay người rời đi như không muốn
lãng phí một giây nào với cô.
“Anh.” Kiều Tâm Du bỗng đứng lên vươn tay giữ lấy cánh tay hắn.
Con ngươi đen sâu thẳm hiện lên tia u ám, cúi đầu, ánh mắt sắc như dao quét về
phía tay cô, “Thế nào? Mới đó đã muốn bày ra dáng vẻ vợ hiền sao?”
Kiều Tâm Du run rẩy, dần buông lỏng tay hắn “Anh muốn đi ra ngoài sao?” Thật sự
là cô sợ cảm giác ở một mình trong căn phòng yên tĩnh thế này.
“Tôi ở lại hay không liên quan gì tới cô?”. Giọng nói sắc bén cùng con ngươi
đen bén nhọn hiện lên một tia chế giễu “Thân thể không cho phép còn muốn tiếp
khách? Thật không ngờ cô trăng hoa như vậy”.
Lời nói hắn trào phúng, như nước đá lập tức dội tỉnh Kiều Tâm Du, cúi đầu che
giấu ẩm ướt đang dâng trào trong hốc mắt. “Thật xin lỗi! Thật sự xin lỗi.”
Ngoài nói xin lỗi, cô không biết còn có thể nói gì, tại sao hắn nhất định phải
giẫm lên tự ái của cô? Làm cho cô thương tích khắ