
hắn, “Hiểu lầm của cậu có thể
khiến tôi hiểu rằng cậu để ý cô ấy?”
“Để ý?” Khóe miệng Nhâm Mục Diệu cong lên châm chọc, cười lạnh một cái, “Chỉ là
một con búp bê thôi, cậu cho rằng tôi sẽ để ý sao?” Lạnh lùng trong đôi mắt hắn
hung dữ mà dìm chết người.
Đinh Hạo Hiên cười vô lại “Nếu cô ấy đối với cậu có cũng được mà không có cũng
không sao. Vậy con búp bê kia tặng tôi là được rồi.” Nói xong hắn đưa tay đặt
lên vai Kiều Tâm Du.
“Cút ngay!”. Kiều Tâm Du không chút do dự đẩy hắn ta ra, trên mặt tái nhợt
không có một tia biểu cảm, tay cô đập đập vào ngực, không khí nơi này dường như
đình trệ làm cô không thể hô hấp. Giờ
phút này cô giống như đưa thân vào địa ngục, chịu đủ tra tấn cùng dày vò.
Bọn họ lại ở trước mặt cô coi cô như vật phẩm để định giá, cho tặng. Chẳng lẽ
cô phải chết đi thì thể diện của mình mới không bị đào bới sao? Chẳng lẽ cô
phải vứt bỏ chính tự tôn của mình sao?
“Xin lỗi” Khóe miệng bật ra một tiếng như có như không, trên mặt lộ ra một chút
nụ cười tuyệt vọng, “Tôi biết ‘một con búp bê’ không có tư cách bảy tỏ quan
điểm, tôi ở chỗ này cũng vô dụng, lát nữa cho tôi biết tặng tôi cho người nào
là được rồi”. Hít sâu một hơi, kiên quyết đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi văn phòng, cả người như hư nhược, yếu đuối vô lực dọc theo vách
tường mà trượt xuống, ấm ức ngồi dưới đất. Nước mắt đè nén đã lâu tùy ý trào ra
mạnh mẽ ——
Cô cho rằng thời gian sẽ dần dần làm mờ đi hận ý của hắn, cô cho rằng dùng chút
tình cảm ấm áp của mình sẽ có thể hòa tan tảng băng trong lòng hắn, cô cho là
trong lòng hắn có một chút của cô, ít nhất là như vậy, dù là ít ỏi mơ hồ. Thì
ra tất cả đều do cô tự cho là đúng, hắn vẫn luôn hận cô. Vô tình, tra tấn, tàn khốc, chà đạp mới có thể làm cho
trái tim hắn bình tĩnh.
Vì sao cô còn phải kiên trì, vì sao cô còn phải giữ tình yêu nhỏ bé này?
Ánh mắt giận dữ của Nhâm Mục Diệu nhìn về hướng Kiều Tâm Du vừa mới rời đi,
bóng lưng gầy yếu mảnh mai, hơi run rẩy. Nhiễu loạn dòng suy nghĩ của hắn, mày
kiếm nhíu lại, “Cậu tới làm gì?.” Đem cơn giận còn sót lại phát lên Đinh Hạo
Hiên.
“Mục Diệu, đủ rồi, thật sự đủ rồi. Cậu
đã hành hạ cô ấy sắp chết đến nơi rồi, chẳng lẽ làm như vậy cậu có thể hả giận
sao? Bỏ xuống đi, hãy quý trọng cho tốt”. Đinh Hạo Hiên rất khó tưởng tượng một cô gái gầy yếu như thế sao có thể
kiên trì đến bây giờ.
“Cậu thì chỉ thương hương tiếc ngọc thôi. Loại
mặt hàng 'Hoàng đình' này bên trong còn nhiều mà tôi còn chưa chơi, cậu tốt
nhất đừng chú tới cô ấy.”
“Cô ấy và bọn họ không giống nhau!”. Đinh
Hạo Hiên kiên định quan điểm của bản thân, thậm chí hắn cảm thấy Nhâm Mục Diệu
yêu Lương Tử Oánh chỉ là một loại phù phiếm. Từ lần đầu tiên gặp gỡ Kiều Tâm
Du, ánh mắt đã bị sự thanh khiết sạch sẽ của cô ấy hấp dẫn, cô ấy rất chân
thành tha thiết.
Mặt Nhâm Mục Diệu tối sầm, thần sắc đột ngột thay đổi, “Thật không ngờ đại
thiếu gia tập đoàn Đinh Đạt săn bắt vô số lại hai ba lần quỳ gối dưới váy của
cô ta, người đàn bà kia thủ đoạn thật phi thường, xem ra tôi còn phải khai thác
thật nhiều.”
Ngày mùa thu mờ mịt, ánh
mặt trời xuyên qua tấm thủy tinh, sàn nhà đá cẩm thạch màu đen lạnh lẽo phản
chiếu tia sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, thưa thớt, từ từ hạ xuống trên thân
thể mảnh mai.
Kiều Tâm Du xụi lơ, ngồi trên mặt đất đen sẫm, sợi tóc sáng mềm như tơ, bay ở
trước ngực, che đi gương mặt thanh tú của cô nhưng không che được những giọt
nước mắt, còn có hơi thở tràn ngập ưu thương.
Nước mắt vô thanh vô tức chảy mạnh, tầm mắt của cô mơ hồ nhưng không thể làm mờ
cảm giác đau đớn khoan tim liệt phổi. Nếu tâm không bị lạc phương hướng như
vậy, hẳn là cũng sẽ không đau như vậy!
Hắn đối với cô rất tệ,
rất tệ, tiếp tục phá hủy, đến khi phá hủy hoàn toàn mới thôi. Vì sao, vì sao đột nhiên đối xử dịu dàng với cô, quan
tâm với cô, khiến người chưa từng được thương yêu trong lúc nhất thời không
chống đỡ được, không cẩn thận để trái tim bị đắm chìm, đã không thể tự kìm chế.
“Cộp cộp...” Phía sau truyền đến tiếng gót giày đập xuống sàn nhà.
Kiều Tâm Du lập tức thu lại ưu thương, lau đi nước mắt vương trên mặt. Mặc kệ
con đường tương lai có gập ghềnh như thế nào, cô cũng phải tiếp tục bước đi. Cô
tin tưởng chắc chắn chỉ cần dùng sức hít thở là có thể ngửi thấy hương vị ánh
mặt trời.
“Sao cô lại ở chỗ này?” Kỳ thật lúc Kiều Tâm Du bị Nhâm Mục Diệu dắt vào căn
phòng tổng giám đốc, một màn kia vừa đúng lúc bị Trầm Trạm Vân nhìn thấy. Cô ta tới đây là để sắp xếp bàn giao lại một số công
việc bị mất. Đương nhiên cô ta sẽ không quên mình bị sa thải là do ai làm hại.
“Chào” Kiều Tâm Du cúi đầu, xoay người có chút chào hỏi.
“Cô ở đây ngày nào, ngày đó tôi cũng sẽ không tốt hơn.” Trong lòng Trầm Trạm
Vân một trận phẫn nộ, dữ tợn cười lạnh, trừng mắt nhìn cô như muốn róc xương cô
ra.
Cô ta lập tức thu lại biểu tình âm lệ trên mặt, đường kẻ sâu và đen dưới mắt
mang theo vẻ yêu mị hồ ly phút chốc hiện lên một chút tà niệm. Cô ta đưa một gói phong bì to màu vàng, “Toàn bộ là
hợp đồng mà tập đoàn Nhâm thị và tập đoàn Vạn Hồng hợp tác