
ống một câu nói, đã thành công mang lại hướng chú ý của Vạn
Khải Phong. Đã có người đến đối phó người đàn bà này rồi, hắn cũng không còn lý
do gì phải ở lại nơi này nữa.
“Anh đi rửa tay một lát.” Nhâm Mục Diệu đi lướt qua Vạn Khải Phong, giống như
đang có ý bảo, người đàn bà này tùy hắn xử trí.
Nhâm Mục Diệu đột nhiên nhớ tới cô gái nhỏ trong nhà hắn, lâu như vậy không gặp
cô, hắn đối với cô càng ngày càng thêm nhớ nhung. Những
thứ hương thơm nồng nặc kia, chỉ tổ lật khuấy nên dạ dày của hắn, tạo nên cảm
giác nôn mửa cực kì ghê tởm. Nhưng
mùi thơm trên người cô thì lại tương đối dễ chịu.
Nhìn thấy Nhâm Mục Diệu rời đi, Vạn Khải Phong lập tức đi tới, “Trầm Trạm Vân,
thật là đúng dịp, chúng ta lại gặp mặt.”
Trầm Trạm Vân vừa nhấp vào một ngụm Iceland Hồng Trà, nghe được âm thanh kia,
cô lập tức xoay người, nhất thời sắc mặt trắng bệch, nhớ tới việc phát sinh đêm
hôm đó lòng cô vẫn còn sợ hãi, nhất thời lui về sau hai bước, “Anh, sao anh lại
ở chỗ này?”
Vạn Khải Phong cúi đầu nhìn bộ ngực đồ sộ của cô ta, hắn nuốt nước miếng, lạnh
băng cười một tiếng, “Thế nào, Tiểu Mỹ Nhân em không muốn gặp anh sao? Nhớ
trước đây, em vẫn còn ở dưới thân thể của anh mà sung sướng...” Nói xong, tay
của hắn hướng bộ ngực của cô đánh tới.
Trầm Trạm Vân lạnh run, quay người lại, tránh được chiêu đánh lén của hắn, “Anh
không phải muốn làm loạn đấy chứ, Nhâm Mục Diệu đang ở đây, nếu anh dám đối với
tôi động thủ động cước, Nhâm Mục Diệu sẽ thiến anh.” Trầm Trạm Vân hốt hoảng
nhìn chung quanh, hi vọng từ trong đám người tìm ra Nhâm Mục Diệu.
“Ha ha...” Vạn Khải Phong tùy ý cười ra tiếng, người đàn bà này thật sự rất ngu
ngốc, nhưng việc này không gây trở ngại gì trong việc ông ta cùng cô vui đùa
một chút, “Đáng tiếc, hắn ta đã đi rồi.” Hắn tiến lên, chiếm lấy cánh tay của
cô, lôi kéo, túm cô vào trong ngực.
“Không thể nào, không thể
nào... Diệu sẽ đến cứu tôi.” Trầm Trạm Vân liều mạng giãy
giụa, cô không muốn rơi vào tay tên biến thái này, “Diệu, cứu em...Cứu em...”
Nhưng,... đáp lại cô chỉ là tiếng nhạc ầm ĩ.
Người trong bar ai cũng theo chủ nghĩa ‘thêm một chuyện không bằng bớt một
chuyện’, lại lỡ như không may chọc tới đại nhân vật thì khổ, theo lẽ dĩ nhiên không
ai muốn xuất thủ cứu giúp cô.
Vạn Khải Phong không để ý phản kháng của cô, đem Trầm Trạm Vân bế ngang, rồi đi
vào khu vực ‘không phận sự miễn vào’ của hắn...
Không ai biết, bên trong căn phòng ấy có bao nhiêu loại hình cụ, đang chờ Trầm
Trạm Vân thử sức, Vạn Khải Phong – hắn vừa đi vừa thoải mái tính toán trước nên
xử phạt tên phản đồ này như thế nào.
Ngay sau đó từng tiếng thê lương, cùng tiếng la khóc đâm xuyên qua cánh cửa
cách âm, bình thản mà ra ngoài, kèm theo còn có tiếng đàn ông hưng phấn.
Một tiếng lại một tiếng... u ám, bao la, bát
ngát, lẫn vào bầu trời đêm, thật giống như không bao giờ kết thúc...
————
Nhanh chóng lái xe về Nhâm gia, hắn thật sự đã rất lâu chưa về nơi này, trước
khi đi lá cây ngô đồng trước nhà hắn vẫn còn một màu xanh, giờ phút này chúng
đã ngã thành màu vàng khô, gần như muốn rụng xuống, rời đi, chỉ để lại một thân
cây trơ trụi.
Sương mù bao phủ màn đêm, hiện lên một tầng không khí mông lung, toan tính.
Vừa vào nhà, hắn không thể chờ đợi hỏi: “Cô chủ đâu?”
Cô người làm nhận lấy chiếc áo vest đen của hắn rồi nói, “Cô chủ ở phòng làm
việc.” Cô tiếp tục nói, “Gần đây cô ấy đều tự giam mình trong phòng làm việc,
thưa cậu chủ.”
Nhâm Mục Diệu có chút không vui, hắn nhíu mày, chạy thẳng tới phòng làm việc ở
lầu hai, cửa không khóa, hắn dừng chân tại cửa ra vào, tay giơ lên muốn gõ cửa,
rồi lại để xuống.
Nơi này là địa phương của hắn, có chỗ nào là hắn không thể trực tiếp tiến vào.
Hắn đột nhiên cảm thấy thật kỳ quái, mình thế nhưng sẽ rối rắm vì vấn đề nhỏ
này, gương mặt hắn buông lỏng, nhẹ nhàng mỉm cười, khẽ đẩy cửa ——
Bên trong hoàn toàn yên lặng, vô thanh vô tức, cứ như không có hơi thở của
người sống.
Mắt thấy cô gái hắn nhớ nhung vẫn đang nằm trên bàn sách ngủ, ánh sáng của
chiếc đèn bàn êm ái chiếu lên gương mặt thanh lệ của cô, càng tôn lên nước da
trắng nõn, hệt như đang đánh lên gương mặt cô thêm một tầng phấn lót, cảm giác
như chỉ cần chạm vào là có thể bật ra nước. Chúng
như đang muốn dụ hoặc lấy Nhâm Mục Diệu, làm hắn thật muốn cô.
Tầm mắt từ từ rời khỏi gương mặt của cô, rồi rơi vào một đống sách trên bàn -
có nghiên cứu Anh ngữ, chính trị, còn có thiết kế đá quý...
Rất dễ nhìn ra, cô muốn thi nghiên cứu, hơn nữa còn là muốn thi thiết kế đá quý
chuyên nghiệp.
Nhâm Mục Diệu đột nhiên phát hiện, những điều hắn biết về cô thật sự quá ít.
Cầm lên một bản thiết kế về dây chuyền của cô, một bản nghệ thuật hóa chữ ‘M’,
hệt như một mảnh lụa phiêu dật mềm mại, quấn quanh nó còn có các chữ cái ‘iss’
. Chợt nhìn, bốn chữ này khi ở chung một chỗ, lại giống như một đóa hoa bách
hợp nở rộ, nhìn kỹ lại thì là chữ cái ‘MISS’ . Bên trong còn lập lòe ánh sáng
của kim cương, nhỏ nhoi thật giống như nước mắt của sự tưởng niệm và nhớ nhung
ai đó.
Một bản thiết kế thật độc đáo