Snack's 1967
Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325390

Bình chọn: 8.00/10/539 lượt.

hòng làm việc, thì cũng chỉ nằm ở phòng ngủ. Ba bữa cơm

cũng đều không xuống lầu.

Cô cảm giác được phản ứng nôn mửa của mình ngày càng rõ ràng. Sáng sớm ngủ dậy là nôn, trong thức ăn nếu có cá tôm

cua, dạ dày lập tức bắt đầu lật khuấy. Vị giác của cô cũng trở nên rất kỳ quái,

trước kia cô rất ghét miến chua cay, hiện giờ dạ dày của cô đã tạo phản rất

muốn ăn chúng.

Trong lòng cô đã rất chắc chắn mình mang thai rồi, phản ứng có thai của cô càng

ngày càng rõ ràng, sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn phát hiện.

“Phải làm sao đây?” Kiều Tâm Du nghĩ thầm nên bày ra một kế hoạch hoàn mỹ để

thoát đi tên ác ma này, có như thế con của cô mới có thể an toàn.

Trước kia cô còn có thể trốn đi, nhưng hiện giờ có đến mười mấy vệ sĩ đang vây

quanh cô, hệt như cô là phạm nhân bị giam trong ngục, làm sao mà trốn được.

“Cộc, cộc. . . . . .” .

Kiều Tâm Du không ngẩng đầu, “Tôi không muốn ăn trưa, cô mang đi đi.”

Hôm nay cô nôn đặc biệt lợi hại, hiện giờ dạ dày vẫn còn muốn nôn, đoán chừng

chỉ cần ngửi tới mùi thức ăn, dạ dày cô ngay lập tức sẽ có thể tuyên chiến. Cô

thà bị đói, cũng không muốn ăn nữa.

Cô người làm vẫn không rời đi, chỉ đứng ở cửa, cung kính nói: “Cô chủ, cậu chủ

vừa về tới, cậu ấy muốn mời cô xuống lầu cùng dùng cơm.”

“Cạch ——” Tay Kiều Tâm Du khẽ run lên, bút máy trong tay cô rơi xuống.

“Cô nói Nhâm Mục Diệu đã về?” Hắn gần đây luôn xuất quỷ nhập thần. Nếu không

phải bất chợt giữa đêm hôm khuya khoắt leo lên giường của cô, thì cũng là sáng

sớm hù dọa cho cô giật mình tỉnh dậy. Giờ

lại đột nhiên quay về muốn cùng cô dùng cơm, chắc sau đó sẽ rời đi thôi.

“Đúng vậy, cậu chủ đang ở dưới lầu chờ cô chủ.”

Ngàn vạn lần, cô không thể lòi đuôi, Kiều Tâm Du tự nhủ, “Tôi... tôi biết rồi!”

Kiều Tâm Du phất tay, “Cô nói với anh ấy, tôi không đói bụng, bảo anh ấy không

cần chờ tôi . . . . .”

Kiều Tâm Du còn chưa nói xong, một giọng nói trầm thấp đã từ cửa truyền đến.

“Không đói bụng? Đó không phải là cái cớ cô thường dùng để trốn tránh bữa cơm

sao? Tôi sẽ không để cô có cơ hội tuyệt thực tỏ ý kháng nghị đâu.” Cả người

Nhâm Mục Diệu như được bao trùm bởi lửa nóng. Phải

biết, công việc của hắn rất nhiều, phải cố lắm mới có thể tìm được chút thời

gian rảnh này cùng cô dùng cơm, nhưng giờ đây cô gái nhỏ này lại... .

... Càng ngày càng không nghe lời, người làm luôn báo cáo

cho hắn biết, gần đây cô thường xuyên bỏ cơm.

Kiều Tâm Du cảm giác được, hôm nay cô nhất định trốn không thoát rồi, bèn đóng

lại quyển sách, “Tuyệt thực? Chiêu đó chỉ có con nít mới dùng. Tôi xuống ăn cơm

với anh là được chứ gì.”

Một bữa cơm thôi mà, sẽ không chết người đâu. Kiều

Tâm Du trong lòng lặng lẽ trấn an bản thân.

————

Một bàn thức ăn phong phú, được bày biện theo phong cách Châu Âu, hương vị mê

đắm, chính xác có thể làm cho người ta ngửi thấy là muốn ăn ngay.

“Có phải heo đâu, hai người sao có thể ăn hết bao nhiêu đây thức ăn chứ.” Kiều

Tâm Du không vui, nói thầm một câu.

Nhâm Mục Diệu quét mắt nhìn cô, “Cô ăn nhanh đi! Ăn nhiều một chút.”

Kiều Tâm Du đã không dám dùng miệng hô hấp, nhưng mùi thơm nồng nặc cứ liên tục

bay vào mũi, dạ dày của cô bắt đầu có điềm báo rồi.



“Anh muốn tôi chết vì bội

thực à?” Kiều Tâm Du tức giận nói.

Đôi môi mỏng của Nhâm Mục Diệu khẽ mím lại, hắn cố nén xuống lửa giận, chậm rãi

nói: “Cô quá gầy, tôi vốn không thích ôm một bộ xương khô, cực kỳ khó chịu.”

Hắn nói xong thì bắt đầu gắp thêm thức ăn vào dĩa của cô, nào là thịt bò bít

tết, tôm, cá hồi. . . . . .

Thật trùng hợp, Kiều Tâm Du ghét món gì, hắn đều gắp món đó.

“Tôi có để cho anh ôm sao?” Kiều Tâm Du liếc hắn. Cô

chỉ cần nhìn những món hắn gắp cho thôi đã bắt đầu cảm thấy buồn nôn rồi, bèn

dùng tay che miệng và lỗ mũi lại, xong không chút nào gọi là nể mặt hắn, đẩy

cái khay ra xa mình, “Ý tốt của anh tôi nhận, cho nên anh cứ ăn trước đi!”

“Rầm!” Nhâm Mục Diệu đập mạnh đôi đũa vào mặt bàn, ánh mắt giận dữ hệt như một

cây độc châm làm người ta không rét mà run, hắn nhìn chằm chằm cô, “Cô có ý gì!

Tôi cố ý sắp xếp công việc, chạy một quãng đường thật xa đến đây để cùng cô

dùng cơm, cô lại dám không thèm để ý đến mặt mũi của tôi?”

Kiều Tâm Du cười khổ, nhếch miệng nói: “Tôi không cần cái gọi là hảo tâm của

anh. Ưm . . . . . .” Dạ dày cô đột nhiên khuấy động, cô lập tức bụm

miệng.

“Không ăn cũng được!” Con ngươi đen dầy đặc màng sương của Nhâm Mục Diệu thẳng

tắp hướng về phía cô, “Vậy từ nay về sau cô cũng không cần ăn gì cả. Cứ để cho y tá mỗi ngày truyền dịch dinh dưỡng cho cô

là được!”

Kiều Tâm Du hít sâu một hơi, rồi uống vào một hớp nước ấm, “Bệnh đau bao tử của

tôi tái phát, nên ăn không vô những thức ăn đầy dầu mỡ này.” Trước tiên, cô nên

tìm một cái cớ lấp liếm cho qua cái đã.

“Cô có bệnh bao tử?” Nhâm Mục Diệu bỗng chốc đứng lên, “Mau đi bệnh viện kiểm

tra ngay!”

Bệnh viện? Vừa nhắc đến bệnh viện, mặt Kiều Tâm Du nhất thời trắng bệch, cô

thật không nghĩ tới hắn có thể làm tới mức này, bèn khoát tay hắn, “Không sao,

tôi uống thuốc rồi. Thật không sao”, “Tôi đi ngủ trước, nấu cho tôi chén

c