
mình vào dây chuyền là
muốn đạo tác phẩm của em sao?”
(*): Nhâm Mục Diệu = Ren Mu Yao (hình như vậy >,
“Đạo tác phẩm của em?” Giọng Nhâm Mục Diệu không khỏi tăng cao, “Anh - Nhâm Mục
Diệu mà lại muốn đạo một tác phẩm bèo bọt của một Thiết Kế Sư thuộc hàng tôm tép
sao.” Hắn không chút nể mặt hỏi ngược lại.
“Vậy anh nói xem, sao anh lại muốn khắc tên mình vào sợi dây chuyền này?” Kiều
Tâm Du thấy thiết kế của mình biến thành đồ thật, trở nên kích động không thôi,
cô hoàn toàn không nhớ tới món đồ kim loại lạnh lẽo đó, đã được treo lủng lẳng
dính sát vào ngực mình.
Nhâm Mục Diệu trợn trắng cả mắt, lạnh lùng nói: “Đúng là sinh vật đơn bào mà.”
Sợi dây chuyền có khắc
tên của hắn, là bởi vì gần đây hắn có suy nghĩ muốn chiếm lấy trái tim của cô,
cũng là nơi mà mặt dây chuyền đang trú ngụ.
Bởi vì hắn muốn được ở trong lòng cô. . . .
. .
“Anh nói đi! Tại sao lại khắc tên mình vào sợi dây này?” Kiều Tâm Du nhất quyết
không buông tha cho đề tài này, cô kiên quyết quấn lấy hắn tiếp tục hỏi, cho
đến khi có đáp án mới thôi.
Nhâm Mục Diệu dĩ nhiên biết phương pháp gì có thể lập tức làm cho cô im miệng.
Nghiêng người, chiếm lấy đôi môi hồng vẫn còn đang mở của cô, giống như ong mật
hái phấn hoa, êm ái, như có như không. . . . .
. Đến khi cô đáp lại hắn, Nhâm Mục Diệu mới nhanh chóng tiến vào ‘chủ đề
chính’. . . . . .
————
Mặt trời ấm áp nhô lên cao, mang theo ánh sáng mềm mại, khẽ chiếu lên hai người
còn đang ngủ.
“Cốc, cốc. . . . . .” Một tràng tiếng gõ cửa trong trẻo bỗng vang lên.
“Có người gọi?” Kiều Tâm Du buồn bực, chuyện xảy ra ngày hôm qua cứ coi như là
mình tự làm tự chịu, vậy chuyện sáng sớm hôm nay nên giải thích thế nào đây? Do
cô đánh không lại trí tò mò mà tự động đột nhập vào hang sói ư?
Cô chỉ mới được ngủ một chút thôi, mệt mỏi kiệt sức như vậy, ai lại không có
lương tâm, quấy rầy giấc ngủ của cô?
“Mục Diệu, có người kìa.” Kiều Tâm Du đưa chân ra, nặng nề đá một cước, ra lệnh
cho hắn: “Anh đi mở cửa đi.” Đều tại hắn, bằng không khắp người cô sao lại đau
nhức như vậy?
Nhâm Mục Diệu buồn buồn mặc kệ chấp nhận ăn luôn một cước của cô, không nghĩ
tới khi Kiều Tâm Du ở trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh lại có thể đá một cú
nặng như thế, Nhâm Mục Diệu lại không cảnh giác, trực tiếp bị đạp lăn luôn
xuống giường.
Lần này hắn hoàn toàn thức tỉnh, nhưng lại không thèm để ý tới tiếng trống gõ
dồn dập bên cạnh, hắn bình thản đi vào phòng tắm, nhẹ nhàng tắm táp.
Lúc đi ra tiếng gõ cửa vẫn thản nhiên tiếp tục, người nào đó thật bền chí.
“Két ——” cửa mở, hiện ra gương mặt Đinh Hạo Hiên, hắn không hề lộ ra vẻ mặt
kinh ngạc. Thử nghĩ xem, thế gian này còn ai dám gõ cửa phòng Nhâm Mục Diệu như
vậy chứ?
“Tiểu Diệu Diệu, cuối cùng cậu cũng mở cửa rồi, hồi nãy tôi còn lo lắng sợ cậu
đột nhiên bị trúng gió, nên không thể mở cửa, chút nữa thôi là tôi phá cửa xông
vào rồi.” Đinh Hạo Hiên thản nhiên đi vào từ phía bên cạnh hắn, nhưng . . . .
Nhâm Mục Diệu lập tức cản lại, ngăn hắn ở cửa, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”
Hắn vừa nhớ tới ‘sự kiện tấm hình’, tâm trạng bỗng dưng tức tối.
“Tôi tới đây là muốn mang đến cho cậu một chút đạo cụ đặc biệt, vì tính chân
thật, diễn trò thì phải diễn cho hết! Cậu xem chiếc xe lăn này sẽ giúp cậu dễ
dàng ra ngoài, còn có cái bồn cầu hình dẹp này, gậy chống này, đệm này khi độn
ở thắt lưng, có thể phòng ngừa bị đau nhức. . . .
. .” Đinh Hạo Hiên giống như đang dâng lên bảo vật quý hiếm, từng cái, từng cái
từng cái một đưa cho Nhâm Mục Diệu xem.
Tám phần là hắn đã đem Nhâm Mục Diệu trở thành người bị liệt, vĩnh viễn nằm
trên giường bệnh rồi.
“Không cần thiết nữa.” Nhâm Mục Diệu nói thẳng, đưa tay của mình ra, “Tôi đã
nói hết sự thật rồi.” Thật ra thì phải là: tôi đã bị lộ tẩy rồi.
Nhưng vì sĩ diện, thế nên... phải sử dụng một cách biểu đạt đặc biệt.
“Nhanh vậy?” Đinh Hạo Hiên kinh ngạc nói, sau đó nhón chân lên, muốn xuyên qua
thân thể cao to của Nhâm Mục Diệu thăm dò tình hình bên trong một chút.
Nhâm Mục Diệu nhanh chóng bước ra ngoài, tiện tay đóng chặt cánh cửa phía sau,
“Được rồi, giờ cậu có thể đi.”
“Nhanh vậy đã muốn đuổi tôi đi à?”
“Chẳng lẽ cậu còn muốn ở lại đây, thưởng thức thức ăn chuyên dùng cho phụ nữ có
thai?”
Sau khi Nhâm Mục Diệu nói xong câu này, hắn ta lập tức nhớ lại tình cảnh khó
khăn ngày hôm qua, mặt lập tức biến sắc, “Cái đó. . . . . . Không cần.”
“Còn nữa..., cậu dám lấy trộm hình của tôi!” Nhâm Mục Diệu đang muốn tìm hắn
tính sổ, vừa đúng lúc Đinh Hạo Hiên tự đưa mình tới cửa.
“Tôi cũng vì muốn chị dâu có thể nhanh chóng trở lại bên cạnh cậu thôi!” Đinh
Hạo Hiên đã sớm tìm được cái cớ cho mình, không để ý đến ‘Đạo cụ’ rơi đầy đất,
hắn thừa dịp Nhâm Mục Diệu còn chưa kịp hạ độc thủ, lập tức chuồn mất.
Nhâm Mục Diệu tiện tay nhặt lên cái bồn cầu hình dẹp, muốn ném vào đầu hắn ta
—— kết quả chỉ ném trúng không khí.
Nói về trình độ hạ độc thủ của Nhâm Mục Diệu, xem ra Đinh Hạo Hiên hắn nếu muốn
tránh khỏi bàn tay của tên kia, tốt nhất nên tính đến việc bỏ công việc qua một
bên, ra nước ngoài t