XtGem Forum catalog
Gặp Gỡ Vương Lịch Xuyên

Gặp Gỡ Vương Lịch Xuyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324700

Bình chọn: 7.5.00/10/470 lượt.

một lọn tóc trên trán tôi ra sau tai.

Trái tim tôi run rẩy, nhưng mặt tôi lại bình tĩnh. Tôi cười cười, cật lực đè nén sự lo âu xuống đáy lòng: “Cũng tốt. Khi nào anh về? Em sẽ đi đón anh.”

Anh nhìn tôi, trầm mặc. Sau một lúc lâu, anh nói: “Tiểu Thu. Anh sẽ không về nữa. Xin em tha thứ cho anh.”

Tôi ngơ ngác đứng đó, đầu óc trống rỗng, nước mắt bắt đầu tuôn ra.

Lịch Xuyên chưa biết bộ dạng tôi khi khóc như thế nào. Vì tôi chưa

từng khóc trước mặt anh. Anh hít một hơi thật sâu, yên lặng nhìn tôi,

ánh mắt trống rỗng, có vẻ lạnh lùng, trở lại dáng vẻ lúc tôi nhìn thấy

anh lần đầu tiên. Lúc đó, Lịch Xuyên rất ít khi cười. Một mình ngồi bên

cửa sổ uống cà phê, xa cách ngàn dặm, lạnh như băng đá.

Tôi lớn tiếng hỏi anh: “Tại sao? Thật ra là có chuyện gì? Em làm sai chuyện gì sao?”

Trong chớp mắt, một tia cảm xúc phức tạp xoẹt qua mắt anh, giống như

muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.Giọng điệu của anh lại bình tĩnh như

trước: “Em không sai gì hết.” Dừng một chút, anh nói thêm: “Em không

biết, có lẽ tốt hơn.”

“Không! Nói cho em nghe! Em muốn biết! Em muốn biết!” Tôi phẫn nộ, hét to với anh.

Anh nắm chặt tay tôi, hôn lên trán tôi thật mạnh.

“Anh có để lại cho em một lá thư trong Hoa viên Long Trạch.” Anh nói “Đọc xong lá thư này, xin em, nhanh chóng quên anh đi.”

Sau đó, anh buông tay, mở cửa xe, thái độ dứt khoát, kiên quyết.

Nhưng mà, ngay giây phút anh lên xe, anh đột nhiên quay đầu lại,

trong ánh mắt thoáng vẻ đau khổ. Anh nói: “Tạm biệt, Tiểu Thu. Giữ gìn

sức khỏe.”

“Không! Lịch Xuyên! Em yêu anh! Đừng bỏ em! Xin anh! Đừng bỏ em!” Tôi khóc rống lên.

Xe nhanh chóng mất dạng.

Tôi vẫn đứng đó, không nhúc nhích.

Cũng không biết là nước mưa hay nước mắt. Là lá cây lay động hay là tôi đang run lên.

Tôi đi tới Hoa viên Long Trạch. Cầm chìa khóa, quẹt thẻ, vào thang máy.

Trong nhà, mọi thứ vẫn còn đó, đồ nội thất, đồ điện gia dụng, đồ dùng nhà bếp, cả đồ cổ và đồ mỹ nghệ.

Trong nhà, mọi thứ đã mất đi, mọi thứ thuộc về Lịch Xuyên, toàn bộ

đều biến mất. Quần áo của anh, bản vẽ, xe lăn, bàn chải đánh răng, sách

báo, ngay cả cây bút chì anh thường dùng để vẽ, gôm, dầu gội đầu, bông

băng để thoa thuốc, dao cạo râu, và dép lê trong tủ giày đều không còn.

Ngoài ra, ảnh chụp trên tường cũng biến mất, ảnh chụp chung của hai chúng tôi.

Sạch sẽ vô cùng, hoàn toàn triệt để, giống như anh chưa bao giờ ở đây.

Trên bàn trà, có một phong bì màu trắng nằm lặng lẽ. Rất mỏng. Tôi mở nó ra, càng thêm thất vọng.

Một tờ giấy trắng, trên đó có viết một cái tên: “Trần Đông Thôn” và một số điện thoại.

Tôi bấm số điện thoại, một giọng nam nghe máy: “A lô.”

“Xin hỏi có phải ông Trần Đông Thôn không?”

“Đúng vậy. Xin hỏi, cô là ai?”

“Tôi họ Tạ, Tạ Tiểu Thu.”

Người kia liền nói: “Cô Tạ, đây là văn phòng luật sư Trần Đông Thôn,

tôi là luật sư Trần Đông Thôn. Anh Vương Lịch Xuyên có ủy thác chúng tôi làm một số việc. Cô Tạ, hiện giờ cô có rảnh không? Có thể tới chỗ chúng tôi được không? Hoặc là, cô nói địa chỉ của cô cho chúng tôi, tôi sẽ

mang giấy tờ tới cho cô xem.”

Tôi nói, giọng lạnh lùng: “Chuyện gì, giấy tờ gì? Ông có thể nói trước qua điện thoại cho tôi biết không?”

“Chuyện là vậy. Anh Vương muốn sang tên hai căn hộ của anh ấy ở Hoa

viên Long Trạch cho cô, căn hộ số 5001 và 4901. Anh ấy đã ký tất cả giấy tờ sang tên rồi. Cô chỉ cần mang chứng minh thư tới đây kí vài giấy tờ, là có thể nhận hai căn hộ đó. Anh Vương nói hai căn hộ này là quà của

anh ấy, cô xử lý thế nào cũng được. Có thể thể dọn vào ở, cũng có thể

bán cho người khác. Ngoài ra, anh Vương còn nói, nếu cô cần tiền, dù bất cứ lúc nào, cũng xin mời cô gọi điện thoại cho chúng tôi.”

Tôi cười khổ. Đúng là tác phong của Lịch Xuyên, cho dù anh có bên cạnh tôi hay không, anh cũng mãi mãi “chăm sóc” tôi.

“Cô Tạ, cô còn nghe điện thoại không?” Ở đầu dây bên kia, luật sư Trần đang chờ tôi trả lời.

“Vâng.”

“Như vậy, khi nào cô có thể lại đây làm thủ tục sang tên?”

“Ông Trần, ông vui lòng chuyển lời cho Lịch Xuyên” tôi nói “cảm ơn ý tốt của anh ấy. Tôi không cần bất cứ thứ gì của anh ấy.”

“Cô Tạ, cô nghe tôi nói đã…”

Tôi tắt máy, nhanh chóng rời khỏi Hoa viên Long Trạch.

Hôm nay, ngày 1 tháng 4, là ngày Cá tháng Tư[1'>.

[1'> April Fool Day, một phong tục truyền thống ở các nước phương Tây, trong ngày này, mọi người được phép nói dối để trêu đùa người thân, bạn bè.

***

Hi. Lịch Xuyên.

Có kết quả thi giữa kỳ rồi. Em làm bài khá tốt, ngay cả môn phương

pháp đọc hiểu tệ nhất cũng được 86 điểm. Anh có thích không? Buổi trưa

em và An An ra cổng bắc ăn mì bò. Em bỏ rất nhiều rau thơm. Mì bò ngon

lắm. Buổi tối em tự đi học, đem theo một ly trà đặc. Ở đó, em đọc xong

tập cuối của Thiên Long Bát Bộ rồi. Đúng vậy, em không lo học hành, em

muốn nghỉ xả hơi. Tiểu Thu.

***

Hi. Lịch Xuyên.

Em gửi thư cho anh gần như ba ngày một lần, anh có đọc không?Ở trong

trường chán quá. Em vẫn làm thêm ở quán cà phê. Anh còn nhớ Diệp Tịnh

Văn không? Có lần, anh bỏ quên quyển sổ chỗ chị ta. Bây giờ em đòi lại,

chị ta không đưa. Em cảm thấy ghen tỵ với Diệp Tịn