
sống đến
tóc bạc da mồi, qua đó chứng minh lòng kiên trinh không dời của nàng đối với tình yêu. Mọi sự tổn thương bản thân đều là tàn nhẫn đối với người
yêu, nàng phải sống tốt để Ngài yên lòng. Người thật sự từng yêu đều
hiểu rõ, đều lý giải được. Phương thức yêu của mỗi người khác nhau, có
những người chọn sống chết có nhau, có những người lại bằng lòng dùng
thời gian một đời để hoài niệm dĩ vãng tốt đẹp.
Dawa Dolma không
đến thành Lhasa nữa, nàng mất tích như một câu đố, có người cho rằng
nàng chết, có người cho rằng nàng còn sống, nhưng đã chẳng còn quan
trọng nữa. Bất kể năm xưa kết quả thế nào, ba trăm năm sau, nàng chỉ có
thể lưu lại hồn phách, một hồn phách cô độc dạo chơi trong quán rượu nhỏ Makye Ame. Nếu linh hồn có thể nương tựa nhau, nàng và tình lang
Dangsang Wangpo của nàng sẽ vĩnh viễn bên nhau ở đây, để người đa tình
đời đời đến nhớ lại, đến cảm động. Có lẽ bạn, có lẽ tôi, chính là một
người trong số đó. Nếu trên đời này có ai đó khiến bạn không từ bỏ được, có việc gì khiến bạn phiền não khổ sở,
nên học cách dửng dưng quên đi, chọn lựa kề cận một cảnh đẹp, làm một
người yên tịnh từ bi.
Yêu một người có lẽ chỉ là trong chớp mắt,
quên một người lại có thể cần cả một đời. Biết rõ như thế, nhưng nhiều
người vẫn phải yêu, thậm chí ngàn dặm xa xôi truy tìm tình yêu, muốn kết một đoạn tình duyên trong kiếp này, để tuổi xuân không hối, đời người
không tiếc. Có điều tình yêu cần trao ra, cần gánh vác, dù phụ bạc cũng
phải nhẫn nhịn, dù phản bội cũng cần khoan dung. Dẫu có một ngày mất đi, dùng thời gian trọn đời để gìn giữ hoài tưởng, cũng sẽ không cảm thấy
nặng nề mệt nhọc, tình yêu như vậy, mới được xem là tình yêu chân chính.
Yêu một phong cảnh cũng như vậy, chỉ là gặp gỡ trong thoáng chốc, cần dùng
cả đời ghi nhớ. Thật ra tôi không phải là người thích phiêu bạt, chưa hề nguyện ý vắng lạnh đi lại trên đường, thậm chí e sợ như bèo trôi không
gốc không rễ lênh đênh. Tôi khát khao yên ổn, dù một gian nhà nhỏ hẹp
đơn sơ, cũng đủ để đặt xuống một linh hồn chán ngán trôi giạt. Nếu có
thể, đời này sẽ ở dưới một gốc hoa mai, lặng nghe dòng chảy thời gian,
cùng khói lửa nhân gian hững hờ đi lướt qua nhau.
Có lẽ chúng ta
thường hay được nghe một câu chuyện thế này, một người cực kỳ tàn nhẫn,
ngẫu nhiên gặp được một vị cao tăng, nghe sư giảng kinh nói thiền, chợt
tỉnh ngộ, bèn quyết ý bỏ dao đồ tể xuống, từ đó cải tà quy chính. Hoặc
gặp một thước phim chất phác cảm động nào đó, một phong cảnh khiến y
trong lòng xao xuyến, bèn hối hận vì ban đầu không làm khác đi, thề chết làm người lương thiện. Lúc đó, Phật có tha thứ cho y không? Người đời
có dung nạp y không? Có, nhiều sai lầm đều đáng được khoan dung tha thứ. Nếu trên đời này có ai đó khiến bạn không từ bỏ được, có việc gì khiến
bạn phiền não khổ sở, nên học cách dửng dưng quên đi, chọn lựa kề cận
một cảnh đẹp, làm một người yên tịnh từ bi.
Ở nơi xa xôi ấy,
không biết là gió mát mời gọi, hay là mây trắng vẫy tay, nhiều người đã
gặp gỡ hồ Thanh Hải như thế. Độ sâu thẳm của vùng nước trong xanh đó
mang sự quen thuộc và cảm động khiến người vừa gặp đã xiêu lòng. Chẳng
ai hay biết hồ này rốt cuộc từ đâu đến, dừng đỗ đã bao năm trên cao
nguyên này. Nó ẩn giấu vẻ đẹp của mình, chẳng phải sợ người đời quấy
nhiễu. Biết bao khách qua đường vội vã tìm kiếm nó, lưu lại truyền
thuyết và câu chuyện ở đây, hồ Thanh Hải đều thuần túy trước sau như
một.
Có người nói, đây là quê hương của linh hồn, chỉ thích hợp
cho linh hồn cư trú. Còn thân thể của chúng ta, dù đến được chốn này rồi vẫn phải rời đi. Đó là vì chúng ta không có nổi sự tốt đẹp quá đỗi
thuần túy, không có nổi thì chỉ có thể cất kín trong lòng, để chờ năm
tháng sau này từ từ nhớ lại. Mỗi năm thường có nhiều loại chim muông di
cư đến đây, chúng nguyện ý dừng bước vì mảng xanh trong này, an gia lạc
hộ, đời đời sinh sôi ở hồ Thanh Hải. Còn hồ Thanh Hải cũng cho chúng gửi gắm mộng tưởng, gửi gắm hạnh phúc.
Khi chúng ta thiết tha mải
miết ngắm nhìn mặt nước hồ dưới trời xanh đất tuyết này, sẽ không nén
được suy tư, màu lam trong vắt ấy là giọt nước mắt công chúa Văn Thành
để lại khi dõi về Trường An[1'> ư? Hay là lời than thở Tsangyang Gyatso
đánh rơi khi đi đến nơi này? Năm tháng đã để rơi một số câu chuyện ở hồ
Thanh Hải, những câu chuyện này lại được cất giữ trong bộ sách cổ của
hồ, để chúng ta đọc đi đọc lại. Những năm qua, biết bao người vội vã đến hồ Thanh Hải, rốt cuộc là vì hồ nước này, hay là vì câu chuyện từng xảy ra ở đây? Nếu là nước hồ, vì sao nó không chút đổi sắc, vẫn có thể bình yên không gợn sóng như thế? Nếu là câu chuyện, đời người mây nước,
chúng ta đến cuối cùng còn tìm được những gì?
[1'> Trường An: kinh đô nhà Đường, nay là thành phố Tây An, thủ phủ tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.
Con người khi đắc ý ngược lại sẽ sinh ra nhiều dục vọng, khi thất ý lại rất dễ thỏa mãn. Đây là một mảnh đất cằn cỗi mà màu mỡ, khi bạn đến cảm
thấy chẳng có gì cả, khi bạn đi lại cảm thấy tay nải đã bị thời gian và
câu chuyện của cao nguyên nhét đầy. Dù