
iọng nói: “Ôn Nhung, chuyện
này không hề thú vị.”
Ôn Nhung cũng nở nụ cười, không nhanh không chậm nói: “Anh cho rằng
tôi và thầy Tần cùng được điều đến đây dạy chỉ là do trùng hợp?”
Lâm Tuyển đột nhiên nheo mắt lại, viền môi cứng đờ.
Ôn Nhung không nhìn anh ta nữa, kéo Tần Khiêm đi ra ngoài: “Chúng ta đi thôi.”
Chờ đi được một đoạn, quay đầu lại thấy Lâm Tuyển không đi theo, Ôn
Nhung mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức buông Tần Khiêm ra, hai tay làm
thành hình chữ thập, lạy nói: “Ngại quá, mới vừa rồi tình thế cấp bách
mới có hạ sách này, cám ơn anh không vạch trần tôi.”
“Không có gì,” Tần Khiêm tốt bụng cười cười, “Cô và anh ta đang cãi nhau mâu thuẫn sao?”
“Nếu chỉ là mâu thuẫn thôi thì đã tốt.” Ôn Nhung cười khổ.
“Không có biện pháp để giải quyết sao? Tôi thấy anh ta vì cô mà đến tận đây, coi như có lòng.”
“Chuyện của tôi và anh ta không thể nói rõ trong một câu được. Tóm
lại, mới đầu là người nhà ép tôi đính hôn với anh ta, sau đó anh ta làm
chút chuyện tổn thương đến tôi, tôi không muốn tha thứ cho anh ta.” Ôn
Nhung thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngẫm nghĩ xong, nói: “Thầy Tần, anh có
thể giúp tôi một chuyện chứ?”
“Cô nói đi.”
Chuyện như vậy bảo người ta giúp một tay quả thực rất khó mở miệng,
hành vi lợi dụng người ta thực sự không được quang minh lỗi lạc, nhưng
giờ không cho thuốc mạnh thì không được, huống chi với tên kia cũng
chẳng có gì mà phải nói nhân với nghĩa, Ôn Nhung cắn răng một cái, nghĩ
xong, bất chấp tất cả nói, “”Giống như lúc nãy ấy, có thể làm bộ như
chúng ta đang kết giao chứ, không cần thời gian quá dài, chỉ chờ đến khi anh ta đi là được.”
Tần Khiêm không đáp lại ngay, sờ sờ cằm giống như đang suy nghĩ:, Ôn
Nhung hồi hộp nhìn anh ta, thấy anh ta chậm chạp không trả lời, thở dài: “Thôi bỏ đi, đây quả thực là làm khó anh….”
“Cô giáo Ôn, cô vừa nãy nói tôi và cô cùng được điều đến đây dạy
không phải là trùng hợp.” Tần Khiêm nhìn cô cười nói, “Cô nói đúng rồi
đấy, đây quả thực không phải là sự trùng hợp.”
“Sao?”
“Tôi cố ý tới đây dạy, bởi vì cô ở đây.”
Ôn Nhung kinh ngạc, lời này nghe có chút mập mờ làm sao.
Tầng đỏ ửng trên mặt Tần Khiêm còn chưa rút đi, lại nói từng câu từng chữ cực kỳ nghiêm túc: “Ôn Nhung, nếu như cô quyết định chia tay với
anh ta, vậy có thể cho tôi một cơ hội được chứ? Không phải là kiểu làm
bộ đó, mà là thực sự kết giao.”
Sáng sớm, bên trong phòng học cũ nát truyền ra tiếng đọc sách lanh
lảnh, kế hoạch một ngày là trong vòng một buổi sáng, phải dạy ba tiết,
Ôn Nhung lại đưa bọn nhỏ đến sân tập chơi một lúc, đến trưa đã kiệt sức.
“Cô Ôn, sao không vào ăn, bên ngoài nóng lắm đấy.” Cô giáo Thiệu cầm
hộp cơm lên ngồi bên cạnh Ôn Nhung, “Chỗ chúng tôi mùa hè rất oi bức,
không quen đúng không?”
Ôn Nhung đã ôm hộp cơm ngồi ở một góc của sân tập ngây ngốc một lúc
lâu, lúc này lấy lại tinh thần, lập tức cười cười: “Tôi không sợ nóng,
cũng quen rồi, chẳng qua là ngủ không được ngon.”
“Ngủ không ngon sao, có tâm sự?”
Ôn Nhung bới những hạt cơm đã sớm nguội lạnh, suy nghĩ một chút nói:
“Không có gì, không phải chuyện gì to tát, chị Thiệu, không cần lo cho
tôi.”
Cô giáo Thiệu cảm khái nói: “A a, mọi người có thể đến đây dạy thực
sự không phải chuyện dễ dàng, chỗ chúng tôi chẳng có gì cả, kém xa trong thành phố. Nghe nói thầy Lâm gần đây vẫn mất ngủ, đại khái là không
quen với hoàn cảnh ở đây. Thầy ấy còn đang bị thương, ăn cơm giặt quần
áo chắc cũng không tiện.”
Ôn Nhung nhìn theo tầm mắt của cô giáo Thiệu, xuyên qua khung cửa sổ, Lâm Tuyển đứng trên bục giảng, đám nhỏ vây quanh anh ta, đám nhóc lớn
một chút sắp phải thi chuyển cấp, nếu có thể đến trấn trên để học trung
học, thì có nghĩa là bước đầu tiên đã thành công. Trong tay bọn nhỏ cầm
sách giáo khoa nhao nhao ngước về phía Lâm Tuyển học hỏi, Lâm Tuyển cúi
đầu, lộ ra nụ cười, kiên nhẫn giái đáp từng thứ cho bọn nhỏ, thạch cao ở tay phải còn chưa dỡ bỏ, tay trái thỉnh thoảng viết gì đó lên quyển
sách, lơ đãng nhìn qua, anh ta rất dịu dàng.
Ánh mặt trời chói chang, khiến cho khóe mắt Ôn Nhung hơi đau, yên lặng thu hồi tầm mắt.
“Không biết sao thầy Lâm lại tới đây dạy, nghe trưởng thôn nói thầy ấy vốn là người làm ăn.”
Ôn Nhung chuyên tâm ăn cơm, thuận miệng phụ họa nói: “Ai mà biết được.”
Cô giáo Thiệu đối với Lâm Tuyển càng thêm tán thưởng: “Thầy Lâm đúng là một người đàn ông tốt.”
Ôn Nhung còn chưa nuốt xong miếng cơm, thiếu chút nữa bị nghẹn chết.
Đàn ông tốt, giữa cầm thú cùng với ba chữ này cách xa đến mấy giải ngân
hà, qua mấy vạn năm ánh sáng chứ.
Cô giáo Thiệu lại nói: “Người đàn ông đối xử tốt với trẻ con phần lớn đều là người đàn ông tốt.”
Ôn Nhung đang muốn phản bác, lại nghĩ, Lâm Tuyển mặc dù là người giả
dối, thủ đoạn ác độc, nhưng không thể phủ nhận, anh ta đối xử rất tốt
với Tử Hào, vậy nên, Ôn Nhung ngượng ngùng cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.
“Thầy Lâm.”
Khóe mắt Ôn Nhung liếc thấy Lâm Tuyển đang đi về phía bọn họ.
“Vất vả vất vả rồi, tôi giúp thầy lấy cơm rồi đây, tới đây cùng ăn đi.” Cô giáo Thiệu tốt bụng tiếp đãi Lâm Tuyển.
Lâm Tuyển ngoan