
ói là tập trung quyền cổ phiếu cao độ, muốn mua không phải là chuyện dễ
dàng, thứ cô ta cần làm là tìm cơ hội lật đổ Húc Thăng, hạ giá bán lại. Bây giờ
Viễn Vọng can dự vào, quyền cổ phiếu phân tán rồi. Nhờ sự hợp tác hiếm có của
anh, tự đưa đuôi cho cô ta nắm, khiến việc tiêu thụ cúa Húc Thăng bị đình trệ,
sau đó còn muốn hai tay dâng 10% cổ phần cho cô ta.”
“Vậy... tiếp theo cô ta sẽ làm gì?”
“Cô ta lấy được cổ phần từ tay anh, bước tiếp theo
chắc chắn sẽ là trắng trợn loan tin, ngay cả nhà họ Ngô cũng không còn lòng tin
với Húc Thăng rồi, đang muốn bán đổ bán tháo cổ phiếu kiếm chút tiền sau đó
thuyết phục vài cổ đông nhỏ mua cổ phần của họ. Nếu thuận lợi, thì Tỷ Tần cuối
cùng sẽ nắm giữ 25% cổ phần của Húc Thăng, thay Viễn
Vọng trở thành cổ đông lớn nhất của Húc Thăng, tiếp theo sẽ thuyết phục ủy ban
Kinh tế thành phố J chuyển nhượng cổ phần của họ không phải là việc không có
khả năng.”
Ngô Úy đờ người ra, hồi lâu sau mới ấp úng nói: “Vậy
tôi phải làm gì bây giờ?”
“Anh phải tự đi tìm cậu, xem cậu xử trí thế nào với
anh”
Ngô Úy nghĩ trước nghĩ sau: “Vợ tôi chắc chẳng dễ dàng
tha cho tôi.”
“Chị Ba nói anh trước nay gì cũng không dám làm, nhưng
chưa chắc gì cũng không dám nhận. Không thể không nói, chị ấy rất hiểu anh đấy
chứ. Chuyện này ai cũng không thể giúp được anh, anh phải tự cứu mình thôi.”
Thượng Tu Văn đẩy cốc rượu whisky chưa uống giọt nào sang một bên, “Tôi còn có
việc, đi trước đây.”
Thượng Tu Văn như cất được gánh nặng trong lòng, đừng
nói Tỷ Tân nhìn chòng chọc vào Húc Thăng như hổ đói, chắc chắn không chỉ nhòm
ngó 10% cổ phần của Ngô Úy, hơn nữa anh tuyệt đối không muốn trong lúc quan hệ
vợ chồng đang căng thẳng như thế này, lại phải cùng Hạ Tĩnh Nghi có mặt trong
hội đồng quản trị như lời Cam Lộ dự đoán.
Ra khỏi khách sạn anh lập tức gọi điện cho Ngô Xương
Trí, kể lại vắn tắt tình hình anh vừa gặp Ngô Úy, Ngô Xương Trí rõ ràng đã có
dự liệu trước, chỉ thở dài: “Cha con với nhau mà thành ra thế này, thật buồn
lắm thay.”
“Anh ấy chịu quay đầu, dù sao cũng là một việc tốt.”
“Tu Văn, bây giờ khó xử cho cháu rồi, vốn dĩ là người
muốn rút lui, lại phải lún sâu vào bãi chiến trường phức tạp này.”
“Hà tất phải nói như vậy, cậu à, Húc Thăng không phải
là bãi chiến trường, nếu không phải thấy tiềm năng của nó,Tỷ Tần làm sao
có thể tốn công tốn sức như thế chứ.”
“Nói chung là cậu đã quá lơ đễnh, không nghe lời cháu
khuyến cáo ra tay mua xưởng luyện thép trước, bây giờ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng
đằng sau, mình cũng thành mục tiêu của người khác, tiến thoái lưỡng nan. Cậu
chỉ có thể khống chế Ngô Úy, sau đó dỗ dành mấy cổ đông nhỏ, ngăn không cho Tỷ
Tân chen chân vào."
Thượng Tu Văn hiểu tâm tình của ông, đành an ủi ông
mấy câu, suy cho cùng tình thế vẫn chưa chuyển biến xấu, trước mắt sau khi đã
hóa giải nguy cơ, tiếp đến là điều chỉnh tiêu thụ, vẫn còn hy vọng cứu vãn cục
diện.
Nói chuyện điện thoại xong, Thượng Tu Văn không muốn
Cam Lộ đợi lâu, lập tức lái xe về nhà, thế nhưng điều khiến anh kinh ngạc là
căn nhà trống vắng không một bóng người.
Anh vội vàng gọi điện cho Cam Lộ, đợi một hồi, Cam Lộ
mới nghe máy.
“Lộ Lộ, em đang ở đâu?”
“Em,.. đang ở đâu?” Cam Lộ
lặp lại như cái máy, “Ở nhà mà.”
Thượng Tu Văn sửng sốt, anh chưa từng nghe thấy Cam Lộ
nói năng hàm hồ như vậy: “Lộ Lộ, em sao thế?”
“Không sao.” Cam Lộ
cố gắng tập trung tinh thần, nhưng hoài
công, chỉ cảm thấy trước mặt tất cả đều nhảy múa, Nhiếp Khiêm ngồi đối diện
cũng hình như chao qua chao lại.
“Rốt cuộc là em ở đâu, Lộ Lộ, nói cho anh biết anh đến
đón em ngay.”
Cam Lộ cười khùng khục: “Nhiếp Khiêm, Tu Văn hỏi chúng
ta đang ở đâu kìa ?”
Nhiếp Khiêm dở khóc dở cười lắc đầu, đành cầm lấy điện
thoại trong tay cô: “Chào anh Thượng, Lộ Lộ
đang ở nhà cha cô ấy, cô ấy có uống một chút rượu, hình như...say rồi.”
Thượng Tu Văn lo lắng: “Cô ấy
dị ứng với chất cồn, sao lại uống rượu?”
Nhiếp Khiêm hình như đang lựa lời, dừng
một lát, chỉ cười nhẹ. “Đừng lo, cô ấy không uống bao nhiêu đâu, trước mắt vẫn
chưa thấy dị ứng gì.”
“Xin đừng cho cô ấy uống nữa, tôi lập tức đến đón cô
ấy ngay.” Thượng Tu Văn cúp điện
thoại.
Lúc mới quen nhau, Thượng Tu Văn đúng là không cho Cam
Lộ dị ứng với chất cồn là thật, đó chỉ là cái
cớ mà những cô gái không thích uống rượu thường lấy ra để từ chối thôi. Thế
nhưng sau khi thân mật hơn, anh phát hiện Cam Lộ quả thật không đụng đến một
giọt rượu nào trong mọi trường hợp, dù trước mặt là rượu trái cây nồng độ cực
thấp hương thơm ngào ngạt hay là ly cocktail đầy màu sắc mà những cô gái bình
thường khó lòng từ chối.
Nhưng bây giờ Cam Lộ không chỉ uống
rượu đến chếnh choáng, mà còn uống cùng Nhiếp Khiêm.
Anh là người nhạy bén, lúc không hẹn mà gặp Nhiếp
Khiêm ở cổng trường trung học thuộc Đại
họcSư phạm, quan sát thấy Cam Lộ giới thiệu người bạn học cũ này, thái độ của
hai người có gì đó không được tự nhiên. Sau đó anh gặp Nhiếp Khiêm thêm mấy lần
nữa ở những nơi khác nhau thì càng chắc chắn về điều này.
Nhưng anh nhiều nhất cũng c