
g mở cửa
phòng ngủ, mượn chút ánh sáng hắt vào từ phòng khách, chỉ thấy Cam Lộ cuộn mình
trong chăn, nằm không nhúc nhích, dường như đã ngủ rồi, vẫn nằm về phía bên
phải giường.
Vị trí nằm quen thuộc của anh trước đây, bây giờ trống
trải. Thời gian này ngủ một mình, anh nhận ra đã từ lâu, cho dù là ở đâu, chỉ
cần lên giường anh đều tự giác nằm về phía bên trái.
Họ đều đã quen với việc chia sẻ giường nằm cho người
kia,bây giờ lại phải ngủ một mình lẻ loi. Hai người gần nhau như vậy, lại luôn
có một hố ngăn cách vô hình, không thể bước qua.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, phòng ngủ lại chìm vào
bóng tối.
Cam Lộ mở mắt ra,
nghe tiếng cửa đóng sầm lại bên ngoài, biết Thượng Tu Văn đã rời khỏi. Cô không
biết mình có phải là thấy nhẹ nhõm rồi không.
Đối với một Thượng Tu Văn luôn hiểu suy nghĩ của cô
như lòng bàn tay thì dĩ nhiên có thể phán đoán ra một cách dễ dàng sự né tránh
của cô. Anh không phải là người nói bừa làm càn, chọn cách im lặng ra về như
vậy, cô không hề thấy ngạc nhiên.
Cuộc hôn nhân này cứ kéo dài như vậy, có cần thiết
phải tiếp tục không?
Hơi men khiến suy nghĩ của cô trở nên chậm chạp, nghĩ
đến đây, đầu cô bỗng thấy nhức nhối. Cô đành tự nói với mình, đợi cha phẫu
thuật xong, sức khỏe tốt lên rồi lại suy nghĩ chuyện này cũng không muộn.
__________________________________________
[1'> Hysteria:
triệu chứng bị kích động thái quá, không kiểm soát được bản thân.
Cuộc phẩu thuật
của ông Cam được xếp lịch vào 9 giờ sáng, nhưng Cam Lộ sợ ông căng thẳng, quyết
định đến bệnh viện sớm một chút. Cô dậy từ rất sớm, vội vàng vệ sinh cá nhân,
rốt cuộc vẫn thấy hơi nhức đầu, không biết có phải là do hậu quả của việc uống
rượu tối qua không, nhưng cô vừa soi gương bôi kem dưỡng da vừa hạ quyết tâm
không bao giờ đụng đến rượu nữa. Sắp xếp
đâu vào đấy xong, cô mở cửa phòng ngủ, phát hiện Thượng Tu Văn đang ngồi trên
sô pha ở phòng khách, không khỏi giật mình.
Trong nhà không được sáng cho lắm, mặt anh hơi ngước
lên, hình như là đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn từ chỗ cô, đó là một cảnh tượng
trong trẻo mà cô tịch. Anh mở mắt ra, quay sang nhìn cô, cô nhất thời không
hiểu nổi biểu hiện trên gương mặt anh, thẫn thờ đứng yên một chỗ.
Thượng Tu Văn đứng dậy, anh ăn vận vô cùng trang
trọng, áo sơ mi trắng, vest màu xanh đậm, thắt cà vạt, làm nổi bật cơ thể thuôn
đài: “Chào em.”
“Chào anh.” Cam Lộ
nghĩ, vợ chồng chào hỏi nhau buổi sáng một cách lịch sự, khách sáo như vậy, có
chút gì đó thật hài hước.
Không đợi cô nghĩ nhiều, Thượng Tu Văn chỉ xuống bàn
sô pha: “Anh đem cho em mấy quyển sách, hôm nay cha làm phẫu thuật, có thể thời
gian sẽ rất dài, em cầm một quyển đọc giết thời gian chứ.”
Cam Lộ không thể không cám ơn sự chu đáo của anh, bước
tới lấy đại một quyển bỏ vào giỏ: “Em
phải đi rồi.”
“Anh đưa em đi lấy xe.”
Cam Lộ dĩ nhiên còn nhớ hôm qua Thượng Tu Văn đưa mình
về, chiếc BMW vẫn còn để ở nhà cha cô:“Không cần phiền anh đâu, hôm nay anh
không phải có cuộc họp sao?”
Thượng Tu Văn chỉ mỉm cười trước sự khách sáo này của
cô, trong ánh sáng bình minh, khóe miệng anh khẽ hướng lên trên, mắt hơi híp lại,
biểu hiện có chút gì đó khổ sở, lại mang chút gì đó như
thể không hề ngạc nhiên, nghe theo như chẳng còn cách nào khác: “Lộ Lộ, họp đâu
có sớm vậy, lấy xe xong, anh cùng em đến bệnh viện thăm cha.”
Cam Lộ vội vàng nhìn đi nơi khác: “Được,
chúng ta đi thôi.”
Hai người xuống lầu, lên chiếc Lexus. Trời còn sớm,
đưa mắt nhìn quanh, trong không khí vẫn còn làn sương mỏng đang di chuyển, trên
đường xe cộ vẫn chưa nhiều, công nhân vệ sinh đang quét đường, thành phố dường
như chưa tỉnh hẳn.
Đến nhà ông Cam lấy xe xong, Cam Lộ lái BMW theo sau
xe Thượng Tu Văn, lúc này cô mới chú ý chiếc Lexus đen LS460 mà anh lái mang
biển số thành phố J, ba số 8 đuôi đập vào mắt, chính là chiếc xe mà lúc trước
Ngô Xương Trí lái. Chẳng lẽ anh tiếp quản vị trí chủ tịch
hội đồng quản trị của cậu, cũng phải tiếp quản luôn cả xe mới được sao. Cô lập
tức cảm thấy mình tự dưng hiếu kỳ như vậy có chút hơi vô duyên.
Hai người một trước một sau chạy vào bệnh viện, đậu xe
xong, đến phòng bệnh, ông Cam và dì Vương đã thức dậy từ lâu. Ông Cam tỏ ra rất
căng thẳng, đang sai dì Vương quay mòng mòng,
nhìn thấy hai người họ bước vào, dì Vương như gặp cứu tinh, cảm thấy nhẹ nhõm
hẳn đi, Thượng Tu Văn ngồi xuống,
bắt đầu trò chuyện với ông Cam, đánh lạc hướng chú ý của
ông.
Cam Lộ cùng dì Vương đi ăn sáng: “Dì
đừng trách cha con, tính khí của cha đúng là khiến người ta không thể chịu
nổi.”
Dì Vương dường như đã quá quen với điều đó từ lâu: “Cha
con tính cách có kỳ cục ích kỷ một chút, nhưng thật ra ông ấy không xấu.”
Cam Lộ phải thừa nhận, lời đánh giá này vô cùng khách
quan, ông Cam dĩ nhiên không phải
là người xấu, chí ít ông không có ý đồ xấu với
người khác, càng không tính toán thiệt hơn với ai, nhiều
lúc còn bị người ta ức hiếp. Chỉ là ông trước nay chưa học được cách ở cùng với
người khác, càng không biết nghĩ cho người khác, cũng may mà dì Vương có th