
ể
bao dung ông.
“Đợi cha xuất viện, con sẽ tìm một chị giúp việc đến
làm việc nhà giúp dì, dì cũng đừng cố sức quá.”
Dì Vương liên tục xua tay: “Không cần đâu, Lộ Lộ, nhà
có hai người, có việc gì đâu mà mệt. Hơn nữa, dì cũng là dân lao động, khổ một
chút mệt một chút có đáng gì đâu.”
Cam Lộ gượng cười: “Để dì phải mệt như vậy, con cảm
thấy rất có lỗi với dì.”
“Nói gì vậy chứ.” Dì
Vương trách cứ, “Dì với cha con cũng nhiều năm rồi, nói gì đi nữa, sống lâu
cũng nảy sinh tình cảm, lúc này chăm sóc ông ấy là điều nên làm. Ông ấy tính
khí có thất thường thế nào dì cũng hy vọng ông ấy có thể bình an sống lâu trăm
tuổi, tốt nhất là đi sau dì, dì thật không muốn nhìn thấy ai đi trước dì nữa.”
Cam Lộ bị câu nói này làm cho cảm động, mắt ươn ướt:
“Dì đừng nói như vậy, con nghe mà thật không chịu nổi, sau này dì và cha con
phải chú ý giữ gìn sức khỏe, sống thật mạnh khỏe đấy, con nhất định sẽ chăm sóc
cho hai người thật tốt.”
“Con là một đứa con ngoan, có câu nói này của con, dì
yên lòng rồi.”
Cam Lộ mua đồ ăn sáng cho Thượng Tu Văn, vừa đến cửa
phòng bệnh chỉ nghe ông Cam đang thao
thao bất tuyệt về những năm tháng huy hoàng ở xưởng dệt:“... Lúc đó, 70% nhân
công trong xưởng được phân nhà ở, nói đến công việc ở xưởng dệt, người khác đều
ngưỡng mộ mình. Trong xưởng còn mở họp đặt hàng, chỉ đề đại khái ngày giao, đến
ngày đó, người cần hàng phải ở trong phòng tiếp khách bên cạnh, sợ hàng bị
người khác giành mất.”
Thượng Tu Văn cười: “Vậy lúc đó chắc công việc của cha
bận rộn lắm.”
“Đúng vậy, việc bảo trì, chạy thứ máy móc đều do mình
cha quản lý. Tuy không cần phải
làm ba ca như công nhân, nhưng làm thêm giờ là việc
như cơm bữa. Haizzz, lúc đó chẳng
có nhiều thời gian chăm sóc Lộ Lộ, nó mới cao bằng chừng này đã phải tự nấu
cơm.”
“Cô ấy luôn rất đảm đang.”
“Thấy nó sống
sung sướng từ sau khi lấy con, cha rất vui. Tu Văn cha biết cha không nhìn lầm
người. Đợi cha xuất viện rồi, còn có thể cùng dì Vương trông cháu giúp các con,
các con có thể yên tâm làm việc.”
Cam Lộ đứng sững trước cửa, chỉ nghe Thượng Tu Văn
điềm tĩnh nói: “Cha tĩnh dưỡng cho khỏe
lên mới là quan trọng, đừng lo cho tụi con”
“Tu Văn kiên nhẫn thật đấy.” Dì
Vương cười nói, Cam Lộ cùng bà bước vào.
“Cha, cha nghỉ ngơi
một lát đi, sắp đến giờ phẫu thuật rồi.”
“Cha đói Lộ Lộ à.” Ông Cam
mắt hau háu nhìn hộp thức ăn cô cầm trên tay.
Dì Vương nói: “Đó là
cho Tu Văn, ông không được ăn, trước khi phẫu thuật phải nghiêm túc giữ bụng
rỗng. Tu Văn con ra ngoài ăn đi, mất công ông ấy nhìn lại thèm.”
Cam Lộ và Thượng Tu Văn ra dãy ghế ngoài hành lang
ngồi, cô mở hộp thức ăn đưa cho Thượng Tu Văn, bên trong là mấy chiếc bánh bao
đang bốc khói nghi ngút: “Anh ăn đi, một lát còn
đi họp.”
Bệnh viện bắt đầu trở nên bận rộn, bác sĩ y tá bắt đầu
kiểm tra từng phòng như thường lệ, bệnh nhân và người nhà đi qua đi lại không
ngớt trước mặt họ, đây không phải là nơi mà người ta có thể yên tâm ngồi ăn
sáng, Thượng Tu Văn chỉ ăn vài cái rồi dừng lại.
Cam Lộ nhìn anh, anh gầy đi không ít, cô do dự một lát
rồi nói: “Cám ơn anh, cha có vẻ
bớt căng thẳng nhiều rồi.”
Thượng Tu Văn quay sang nhìn cô anh mắt
vẫn điềm tĩnh dịu dàng như xưa, thời gian gần đây, đây là lần đầu tiên hai
người nhìn nhau như thế, không tránh ánh mắt nhau, “Lộ Lộ,
nếu em cũng làm như vậy vì anh, anh sẽ không nói cám ơn liên tục như thế. Bởi
vì em là vợ anh, anh biết anh có thể tin tưởng ở em, dựa vào em, cùng em đối
mặt với cuộc sống của chúng ta.”
Cam Lộ cười chua chát, không đi nghi ngờ sự tin tưởng
của anh nữa: “Hôm qua, em rất xin
lỗi...”
“Chúng ta cũng không cần phải xin lỗi nhau nữa có được
không?”
Cô gật đầu. Tất nhiên cuộc sống vẫn phải tiếp tục, xin
lỗi chẳng giúp ích được gì trong việc hàn gắn mối quan hệ giữa họ. Có một người
ngồi đây, cùng cô san sẻ nỗi lo trong lòng, đã là một sự
an ủi không gì sánh được rồi.
Y tá đến chuẩn bị trước phẫu thuật cho ông Cam, Thượng
Tu Văn nhìn đồng hồ: “Cuộc họp hôm nay bàn về việc đầu tư tiếp theo cúa Viễn
Vọng vào Húc Thăng, anh không thể không đến. Không biết sẽ họp trong bao lâu,
có chuyện gì, em gọi điện cho anh ngay nhé, anh sẽ đến ngay.”
“Được.”
Cuộc phẫu thuật cắt bỏ lá lách của ông Cam do bác sĩ
Ngũ - một bác sĩ ngoại khoa trẻ của bệnh viên trung tâm là người mổ chính. Ngày
đầu tiên anh đến phòng bệnh trao đối với cha con Cam Lộ, thái độ anh gần gũi,
dùng từ sáng rõ, đơn giản giải thích về sự
cần thiết của cuộc phẩu thuật và nguy cơ có thể xảy ra,
tuy anh có gương mặt tròn hơi chút trẻ con nhưng xem ra rất có khí chất của một
bác sĩ chuyên nghiệp và giàu kinh nghiệm.
Bác sĩ Ngũ đi rồi, dì Vương có chút không yên tâm:“Trẻ
như thế có biết mổ không?”
Cam Lộ trấn an bà: “Đây chỉ là phẫu thuật nhỏ, giáo sư
Khưu đã nói rồi, bác sĩ Ngũ tuy còn trẻ nhưng người ta là tiến sĩ, là nhân tài
của khoa ngoại, dì đừng lo.”
Nói là nói thế, nhưng lúc ký giấy cam kết phẫu thuật,
cùng dì Vương ngồi
bên ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi, Cam Lộ vẫn đứng ngồi
không yên, chẳng có chút