Duck hunt
Gia Cố Tình Yêu

Gia Cố Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327802

Bình chọn: 8.00/10/780 lượt.

không tiện cho lắm, dọn về nhà ở

đi.”

Với tính cách, địa vị và cách hành sự của Ngô Lệ Quân,

nói ra những lời như vậy, Cam Lộ bất giác cảm thấy không cách gì từ chối được,

bèn nói: “Mẹ, con nghĩ đợi cha

khỏe lên rồi tính”

Ngô Lệ Quân gật đầu: “Tu Văn thời

gian gần đây rất bận, con đừng trách nó không có thời gian chăm sóc con. Hơn

nữa vì con sảy thai lần này, tâm trạng nó không

tốt chút nào, con cũng thông cảm cho nó.”

Cam Lộ căng thẳng

liếc ổng Cam một cái, thấy ôngnằm

không nhúc nhích, mới thở phào, nhỏ giọng

nói: “Mẹ, con biết rồi.”

“Tu Văn luôn rất thật lòng

với con, mẹ hy vọng con đừng quá so đo việc nó có cổ phần ở Húc Thăng, dù sao

nó không phải cố ý muốn giấu con, cũng đâu phải là vấn đề có quy định gì.”

Cam Lộ đành “dạ” một

tiếng.

“Mẹ đã có báo cáo kiểm tra nhiễm sắc thể và bệnh lý

của phôi thai, thai nhi không có bệnh lý và thiếu sót gì về mặt di truyền.”

Cam Lộ sững sờ nhìn mẹ chồng, không thể hiểu nỗi ý tứ

trong lời nói cúa bà: “Kiểm tra gì ạ ?”

Ngô Lệ Quân tiếp tục nói: “Mẹ bảo bệnh viện lấy phôi

thai con bị sảy đi làm xét nghiệm, cũng có thể nói, đứa bé này bị sảy không

phải là do yếu tố bẩm sinh, mẹ đoán có thể là do con quá lo lắng cho cha con,

tinh thần căng thẳng, chạy tới chạy lui nhiều. Các con đều còn trẻ, con hoàn toàn

có thể yên tâm,chỉ cần chú ý giữ gìn sức khỏe, đến thời điểm thích hợp sẽ lại

mang thai, chắc chắn sẽ sinh cho Tu Văn một đứa con khỏe mạnh.”

Mặt Cam Lộ trắng bệch, hoàn toàn không thốt nên lời.

Lúc đó, Thượng Tu Văn sải bước đi vào, dằn giọng nói: “Mẹ,

đừng nói nữa.”

Cam Lộ chưa kịp nói gì thì ông Cam đang nằm trên

giường đột nhiên lên tiếng với giọng thều thào yếu ớt:“Lộ Lộ, con sảy thai rồi

sao? Chuyện gì xảy ra

vậy?”

Cam Lộ giật nảy mình, hoang mang đi đến bên giường,

miễn cưỡng cười nói: “Con không sao cha à.”

“Sảy thai lúc nào thế? Có phải do bệnh của cha làm con

mệt đến mức sảy thai không?” Ông Cam có vẻ như vô

cùng kích động, lại vùng vẫy đòi ngồi dậy.

Thượng Tu Văn bước tới giữ ông lại: “Cha,

đừng kích động, Lộ Lộ không sao. Cha

đừng nghĩ ngợi lung tung.”

Ngô Lệ Quân nghiêm giọng nói: “Chú ý

đừng để ông ấy đè lên ống dẫn dịch.”

Thế nhưng ông Cam trở nên gắt gỏng, nhìn trừng trừng

con gái: “Lộ Lộ, nói cho cha biết, con bị sao thế hả?”

Cam Lộ mắt đỏ hoe, cố không cho nước mắt tuôn ra, nói:

“Cha, cha nằm yên đừng cử động, cẩn thận vết thương, con thật sự không sao.”

Ông Cam hoàn toàn không để tâm đến lời cô nói, vùng

vẫy không yên, Thượng Tu Văn sợ ông dùng sức thái quá, cũng không dám giữ quá

chặt. Cam Lộ nhìn ống dẫn lưu dịch ở bụng ông rơi ra, máu theo đó trào ra, sợ

đến kêu thất thanh, Ngô Lệ Quân lanh lẹ bước tới, đẩy cô ra, nhấn nút gọi cấp

cứu ở đầu giường, đồng thời giữ chặt giá truyền dịch.

Chẳng bao lâu sau, bác sĩ trực và y tá vội vàng chạy

đến, lập tức mời người nhà ra ngoài, một lát sau, giáo sư Khưu Minh Đức cũng

đến.

Cam Lộ lo lắng nhìn chăm chăm vào cửa phòng bệnh, Ngô

Lệ Quân nhíu mày nói: “Ống dẫn lưu dịch bị rơi ra không khó xứ lý, chỉ cần

không chảy máu diện rộng trong ổ bụng thì không nguy cấp.”

Thượng Tu Văn lần đầu tiên bất lực trước thái độ

chuyên nghiệp và bình tĩnh đến lạnh lùng, chẳng để tâm đến tâm trạng của người

khác của mẹ mình, dằn giọng nói: “Mẹ, mẹ

về trước đi ạ.”

Không đợi Ngô Lệ Quân nói, Cam Lộ hất mạnh tay Thượng

Tu Văn ra: “Hai người đều về trước đi ạ.”

Ngô Lệ Quân có chút ngạc nhiên: “Con là thái độ gì

vậy?”

Cam Lộ tức đến nỗi toàn thân run lên, cô cố gắng kìm

nén tâm trạng mình: “Xin lỗi mẹ, cha còn lần

này nhập viện phẫu thuật, con phải cám ơn sự quan tâm của mẹ, nhưng mẹ đâu cần

phải nói những lời kích động ông ấy ngay trong phòng bệnh như vậy.”

“Mẹ sao biết được con chưa nói với ông ấy chuyện sảy

thai. Người bệnh xơ gan vốn dĩ rất dễ cáu bẳn, đa nghi, nhất là cha con lại bị

xơ gan đo rượu, những phản ứng thái quá sau khi hết thuốc mê cũng là chuyện

bình thường...”

“Mẹ...” Thượng

Tu Văn ngắt lời Ngô Lệ Quân, “Đừng nói

nữa.”

Đúng lúc đó giáo sư Khưu bước ra, nói với Ngô Lệ

Quân:“Ngô sở trưởng, ống dẫn lưu dịch đã được cắm vào lại, xem màu sắc dịch dẫn

lưu, trước mắt chưa cóhiện tượng chảy máu trên phạm vi rộng trong bụng. Chúng

tôi đã tiêm cho bệnh nhân một liều an thần, ông ấy đã bình tĩnh trở lại. Lẽ ra

cuộc phẫu thuật này chỉ cần theo dõi cấp 1, nhưng với tình trạng bệnh nhân hiện

thời, tôi thấy nên chuyển ông ấy vào phòng chăm sóc đặc biệt, tiến hành theo

dõi liên tục trong 24 tiếng đồng hồ thì tốt hơn.”

Ngô Lệ Quân gật đầu: “Được.”

Y tá liền sau đó tiến hành

chuyển ông Cam lên xe đẩy, Cam Lộ hoang mang nhìn họ tất bật, không khỏi lo lắng: “Giáo

sư Khưu, tôi có thể vào cùng được không?”

Giáo sư Khưu an ủi cô: “Cô

đừng lo lắng, phòng theo dõi đặc biệt luôn có những y tá giàu kinh nghiệm không

ngừng theo dõi bệnh trạng, có thể quan sát tỉ mỉ tình hình của bệnh nhân, áp

dụng biện pháp kịp thời, nếu cô không yên tâm, buổi tối có thể ở lại phòng

bệnh, có chuyện gì sẽ báo cho cô biết ngay.”

Cam Lộ đành gật đầu nói: “Cám ơn.”

“Thư