Disneyland 1972 Love the old s
Gia Đình Ngọt Ngào Của Tôi

Gia Đình Ngọt Ngào Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323700

Bình chọn: 9.00/10/370 lượt.

một cái, nó dừng lại, đợi khi tôi đuổi kịp tới nơi, đã phát hiện thấy

miệng nó cắn một vật gì trăng trắng. Tim tôi đập thình thịch, như nhận ra được

điều gì. Tôi giơ tay ra đón lấy, chìa trước mặt xem kĩ. Đó là loại khăn mùi xoa

bằng loại vải mà giờ rất hiếm người dùng. Tôi cũng học cách của chó, cho khăn

dưới mũi ngửi, có mùi thơm của da thịt đàn ông thoang thoảng.

Một nỗi xúc động khôn xiết ùa tới, khiến tôi không khỏi úp mặt lên tấm khăn. Đó

là mùi của Triết. Đó là khăn tay của Triết. Khi anh ở Thượng Hải vẫn có thói

quen dùng mùi xoa, chí ít cũng là loại khăn tay màu trắng bằng vải bông nguyên

chất như vậy. Anh thường để thò một đầu khăn tay sạch sẽ ra ngoài túi áo, nhưng

không bao giờ dùng khăn để lau mũi, mà dùng để lau mồ hôi. Anh hơi bị ngứa da,

nên một khăn mùi xoa như vậy đối với anh giống như một tấm thảm an toàn, đi đâu

cũng thấy dễ chịu.

Tôi quỳ xuống, xúc động vuốt ve đầu con chó, “Mày giỏi quá, Lộ Phong Thiền”. Nó

thè lưỡi ra, gừ gừ mấy tiếng trong cổ họng. Đó là cách nó biểu hiện tình cảm.

“Nào! Lộ, xem còn tìm được những gì!”. Tôi hối hả vỗ lên đầu nó, đồng thời dáo

dác ngó xung quanh. Đây là một con phố yên tĩnh, phần lớn hai bên là nhà dân,

xen vào giữa là vài tiệm trà, còn có một tiệm chuyên bán đồ trang sức bằng bạc

của dân tộc Tạng. Chúng tôi men theo con đường đó đi tới tận đầu đường nhưng

không thu hoạch được gì.

Tôi vò chiếc khăn tay, sững sờ đứng đó hồi lâu.

Rõ ràng Triết đã về Đan Ba, chí ít cũng là một tin hay, chỉ có điều anh chưa

từng liên hệ với tôi. Nhưng theo trực giác của tôi, tôi tin rằng anh đã nhận

được mấy tin nhắn tôi gửi từ trước.

Tôi quyết định không nghĩ ngợi nhiều. Dù sao tôi cũng đã theo anh đến Đan Ba,

cách thời khắc gặp nhau cũng không bao xa nữa. Nhớ lại lời bố tôi: Phải bình

tĩnh!

Khi đi qua một tiệm ăn, tôi mới phát hiện bụng mình đói meo, liền cùng chó bước

vào.

Thức ăn rất đơn giản, chỉ có hai loại, đồ ăn kiểu Hán và đồ ăn kiểu Tạng. Đồ ăn

kiểu Hán có cháo, màn thầu, trứng gà, ba đồng một suất. Đồ ăn kiểu Tạng có trà

dầu và Đan Ba (hỏi chủ tiệm mới biết đó là một loại mỳ xào nóng), ba đồng một

suất.

Tuy tôi rất tò mò về trà dầu và mỳ Đan Ba đã nức tiếng từ lâu, nhưng bây giờ

còn sớm quá, dạ dày tôi có thể không chịu nổi những đồ ăn lạ. Tôi gọi một suất

đồ ăn Hán.

Đang ăn, điện thoại đột ngột réo vang, tôi vội vã lục tìm trong túi xách. Lúc

cầm điện thoại, tôi thấy hiển thị số gọi rất lạ. Theo kinh nghiệm, đây ắt là số

từ nước ngoài gọi về qua mạng Internet hoặc điện thoại thẻ.

Ngần ngừ vài giây, tôi vẫn nghe.

Bên kia đầu dây vẳng tới giọng một phụ nữ nói tiếng Thượng Hải, “Ngụy, con có

khỏe không?”.

Đầu tôi như vỡ tung, chỉ nghe thấy tiếng vo vo như lũ ong đang bay loạn xạ

trong tai.

Tôi đã nhận ra giọng bà. Chính là bà, người mẹ tám năm trời chưa từng liên lạc.

Tại sao khi tôi đang ăn sáng tại một tiệm ăn cách Thượng Hải hai ngàn cây số,

bà lại đột nhiên xuất hiện?

Im lặng hồi lâu, tôi chợt nhớ tới lời tiên đoán của bố tôi hôm trước: “Chẳng

mấy chốc, mẹ con sẽ gọi điện về”. Xem ra ông nói rất đúng. Tôi hít một hơi sâu,

đáp khô khốc: “Vẫn khỏe”.

Giọng bà nghe run rẩy: “Ngụy, lâu rồi không có tin tức của con. Con sống ra

sao?”.

“Chí ít… con vẫn sống”. Tôi đã hồi phục từ trong kinh ngạc, cũng khống chế được

giọng nói. Bà nói rất đúng, từ sau khi tốt nghiệp đại học năm 1998, có được

kinh tế độc lập, tôi từ chối số tiền viện trợ của bà hàng tháng, cắt đứt mọi

liên lạc với bà.

Lúc này tôi đột nhiên nhận thức được rằng bà có thể liên lạc được với tôi quả

là điều bất thường. Vì tôi chưa bao giờ cho bà số điện thoại và cách liên hệ

với tôi.

“Sao mẹ có được số điện thoại của con?”, tôi hỏi, cố dùng giọng bình tĩnh. Tôi

không muốn khi nói chuyện với bà lộ vẻ căm ghét hoặc kinh ngạc. Có lúc không

biểu lộ tình cảm cũng là thứ vũ khí tốt nhất để bảo vệ mình không bị thương.

“Hy vọng con không tức giận”, giọng mẹ vẫn vậy, dịu dàng, đầy nữ tính, chỉ có

điều nghe lúc này có vẻ bất an, “Tình cờ mẹ đọc được một số chuyên đề về Thượng

Hải trên một tạp chí du lịch bên này, trong đó có giới thiệu về con và tiệm

thời trang của con, ghi cả số điện thoại của tiệm. Mẹ thử gọi, gặp một cô họ Lí

nói rằng con không ở Thượng Hải, hỏi mẹ có việc gì gấp không. Mẹ nói là mẹ của

con…”. Nói đến đây, bà ngừng lại, như thể xác nhận xem những câu nói của bà có

làm tôi tức giận hay không.

Thì ra, dì Lí ở tiệm đã cho bà số điện thoại của tôi. Tuy chưa bao giờ mọi

người được nghe tôi kể về mẹ tôi, nhưng hầu hết đầu biết tôi có một bà mẹ sống

bên Austria.

“Có chuyện gì vậy?”, giọng tôi vẫn lạnh tanh, không mang sắc thái tình cảm.

“Là như thế này”, lúc này giọng bà hơi gấp gáp hơn, “Một tháng nữa, mẹ sẽ về

Thượng Hải vài ngày. Hơn mười năm chưa về…”. Nói tới đây, bà ngừng lại, như

chất chứa nhiều điều đau buồn. Xem ra, đúng là bà đã rời đó được hơn mười năm

rồi.

“Ngoài ra, mẹ cũng muốn cho con biết”, ngần ngừ một lúc, bà nói tiếp, “Mẹ đang

làm thủ tục li dị với Alison”.

Alison là ông chồng Austria của bà.

Tôi đã từng gặp