
của tôi ở Thượng Hải quá sung túc, đầy ắp những thứ hư danh
không cần thiết. Tiền bạc ở những thành phố lớn như Thượng Hải không chỉ đơn
thuần là tiền, mà càng là một phương tiện thể hiện cá nhân. Tiền càng nhiều,
thể hiện càng nhiều, thậm chí còn vượt qua cả chính con người thật của mình.
Ở khu núi phía Tây, cuộc sống đơn giản càng khiến bạn
đột nhiên phát hiện ra chính mình một cách đơn giản. Rất nhiều khi đơn giản lại
chính là sự thật. Đi du lịch từ Đông sang Tây, thực ra là một quá trình vứt bỏ
những thứ rắc rối, quay về những thứ thuần khiết, đơn giản.
Càng gần tới nơi, tim tôi càng đập mạnh. Dù Đường
Cương nói khi bị phản ứng cao nguyên, tốt nhất là hạn chế nói chuyện, nhưng tôi
vẫn không nhịn được xin anh kể những chuyện anh biết về Triết hồi nhỏ, vì Triết
rất hiếm khi kể những chuyện đó. “Đều là chuyện cũ ấy mà. Giờ đây Triết thay
đổi rất nhiều”, anh nói. Tôi cho anh xem tấm hình chụp chung giữa tôi và Triết
trong căn hộ ở Thượng Hải.
“Phương Triết là người thông minh nhất mà tôi từng
gặp”, Đường Cương mở miệng đã khen ngợi, “Anh ấy ít hơn tôi tám tuổi, nhưng
trưởng thành rất sớm, nỗ lực học tập, rất mạnh mẽ. Bố mẹ anh ấy kể năm mới tám,
chín tuổi, anh ấy đã nói nhất định sẽ có một ngày đi ra khỏi vùng núi này, tới
những nơi rất xa. Hỏi rốt cuộc muốn đi đâu, anh ấy không nói, chỉ nói là tới
vùng có nhiều nhà, nhiều người. Hỏi anh ấy rốt cuộc nhiều bao nhiêu mới được
coi là nhiều, anh ấy nói phải nhiều như sao trên trời”.
Kể tới đây, Đường Cương không nhịn nổi cười, cuối cùng
đưa ra một tổng kết: “Một đứa trẻ mới tám, chín tuổi đã có thể nói ra những câu
như vậy, có thể thấy rõ rất khác người. Sự nghiệp mà anh ấy lập nên ngày nay và
cuộc sống giờ đây cũng hoàn toàn chứng minh được câu nói hơn hai mươi năm trước
của anh ấy”.
Tôi cũng cười, nhưng vừa cười đã thấy ngực nặng trĩu,
đầu đau thắt, không khỏi cau mày. Đường Cương vội đỡ tôi, “Nghỉ ngơi đi, đừng
nói nữa”. Tôi rút từ trong túi ra một lọ thuốc “Hồng Cảnh Thiên” mua ở Đan Ba
trước khi khởi hành, nghe nói đây là thuốc chữa phản ứng cao nguyên, liền ngậm
một viên. Rồi tôi nhắm mắt, mơ màng thiếp đi bên cạnh Lộ Phong Thiền.
Tôi mơ một giấc mơ khá giống thật: Bố tôi dắt tay tôi
đi trên con đường núi quanh co, bên đường nở đầy hoa dại li ti màu vàng. Bố tôi
ngồi thụp xuống, chỉ vào một bông hoa nhỏ, nói: “Đoạn Dương Thảo đấy”. Rồi ông
bắt tôi lặp lại từ đó, ghi nhớ hình dáng loài hoa đó. Ông nói loài hoa này tiêu
biểu cho tâm trạng của ông vừa rời bỏ thế giới này. Khi nói tới đây, cả ông và
tôi đều thấy buồn.
Rồi trời đột nhiên đổ mưa, tôi lạnh phát run. Bố tôi
cởi áo khoác ngoài cho tôi mặc, ôm lấy tôi và nói: “Đừng sợ, có bố ở đây”.
Thoắt một cái, tôi thấy một luồng ấm chạy qua tim, rồi bố hứa với tôi, “Ngụy,
bố sẽ mãi mãi ở bên con”. Tôi mỉm cười gật đầu.
Đột nhiên phía trước có hai người đi tới, một nam một nữ. Lúc lại gần, tôi mới
nhận ra là Triết và mẹ tôi. Tôi vừa mừng vừa ngạc nhiên, nhưng dường như họ
không thấy tôi, như thể đã biết trước chỉ đi lướt qua tôi mà thôi.
Tôi còn nhớ rất rõ, Triết đi sang bên trái tôi, mẹ đi
sang bên phải tôi. Tôigiơ hai tay ra định giữ họ lại nhưng không được.
Tôi khóc ầm lên, lúc này lại nghe thấy tiếng bố: “Đừng khóc, con không mất họ
đâu”.
Tôi giật mình tỉnh giấc, mở to mắt, mấy giây sau mới
nhận ra gương mặt đen nhẻm của Đường Cương trước mặt. “Mười phút nữa sẽ tới”,
anh thông báo.
Tôi vùng ngồi thẳng dậy, nhìn ra ngoài cửa xe. Lúc
này, xe chúng tôi đã tới đường lớn trên núi. Nhìn sang bên trái là rặng núi
xanh rì, nhìn sang bên phải là một dãy ruộng bậc thang hẹp. Phía dưới là một
dòng sông mà Đường Cương vừa gọi là “sông Cách Thập Trát”.
Ngó nghiêng bốn phía xong, tôi lấy lại tinh thần, đột nhiên ý thức được rằng
thời gian không còn lâu nữa, nhưng tôi chưa chuẩn bị được gì, liền lập tức thấy
căng thẳng. Tôi rút điện thoại từ trong túi ra, cũng có tín hiệu có sóng, nhưng
không thấy tin nhắn hoặc nhận được cuộc điện thoại nào. Trước khi lên xe ở
huyện, tôi đã nhắn cho anh một tin vắn vắt: “Ba tiếng nữa gặp ở Đại Trại Thôn”,
hy vọng anh đã nhận được. Mà cũng không cần biết anh đã nhận được chưa, lần này
tôi không để ý đến những thứ khác nữa, chỉ cầm gương đánh lại son phấn trên
chiếc xe vẫn đảo như lạc rang.
Tuy chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, nhưng tôi trong gương
đã đen đi khá nhiều, mắt bị quầng thâm mờ vì liên tục thiếu ngủ, tóc nom thô
ráp và khô vì bôn ba hết ngày này sang ngày khác. Nhìn thấy bóng mình, tôi lại
nhớ tới người ta miêu tả dung nhan tiều tụy cũng những thiếu phụ cổ đại mòn mỏi
chờ chồng từ chiến trận trở về, giờ đây thấy rất hợp với hoàn cảnh của tôi.
Nghĩ tới đây, tôi đóng sập gương lại, lòng lại trào
lên một cảm giác thật khó nói, vừa đau khổ, vừa ngọt ngào. Tôi cũng không rõ đó
là “sự ngọt ngào trong cay đắng” hay là “nỗi đau đớn trong mật ngọt”?
Chợt nhớ tới giấc mơ ban nãy, lại nhìn con đường núi đang đi, chợt nhận ra đúng
là con đường núi mà tôi và bố tôi vừa đi trong mơ. Bên cạnh đường còn có những
vạt hoa dại màu