
nói bằng giọng
không quá lo lắng.
“Không sao, việc gì cũng có thể giải quyết từng cái
một”, bố nói như không chút lo lắng về tôi.
“Bố…”, tôi hơi chần chừ, “Con đã gặp Triết, hẳn bố
cũng gặp rồi. Vậy giữa con và anh ấy rốt cuộc ra sao?”.
Bố cười phá lên, “Con thật vô dụng quá, sao suốt ngày
lo lắng thế?”.
Khi bố cười giễu tôi, Lộ Phong Thiền đột nhiên hắt hơi. Lúc này tôi cũng không
khỏi nhịn được cười. Nó nháy mắt, như thể hơi ngại. Tôi lại thầm nghĩ thực ra
rất thích bố cười như lúc nãy. Bố không chỉ là người cha đem lại cho tôi tình
yêu vô bờ, cũng là một người bạn có thể trò chuyện rất tâm đắc và biết nói đùa.
Mấy năm trước khi mất, bố đã bắt đầu như vậy khi phải đối mặt với những trò đùa
con trẻ của tôi.
“À, đúng rồi, lần trước bố vội vã đi, nói là gặp một người bạn…”, tôi chuyển đề
tài, cố tình nháy mắt với Lộ Phong Thiền, “Không bị muộn chứ?”.
“Cũng muộn một chút”, bố không hề bị tác động bởi trò
đùa của tôi.
“Là bạn gái phải không?”, tôi đành phải hỏi thẳng.
“Không, là bà ngoại của Triết”. Ông đáp thẳng thắn,
không hề giấu diếm. Tôi giật mình. Rõ ràng cái thế giới của bố luôn làm tôi
ngạc nhiên. Ngay cả cái thế giới trước mắt có thể vươn tay chạm tới được, chúng
tôi còn hiểu rất lờ mờ, huống gì nói đến một thế giới khác nơi bố ở.
“Bố làm sao quen được bà ngoại của Triết?”, tôi hỏi
nhỏ, một tay khum miệng, chỉ sợ mình hét lên.
“Chúng ta quen nhau từ lâu, trước khi con quen Triết
cơ”, bố đang nói, bỗng ngừng lại, khịt một tiếng, nói nhỏ, “Khi khác bố kể cho
nghe, Triết sắp vào đấy, bố đi đây”.
Tôi vội vàng túm lấy một chân trước của Lộ Phong
Thiền, “Bố ơi, đợi đã, câu cuối cùng”.
“Cái gì?”, bố vội vã hỏi.
“Bố có thích Triết không?”, câu hỏi này khiến tôi thấy
căng thẳng. Mặc dù về mặt lí luận, cảm giác của bố đối với Triết ra sao cũng
không ảnh hưởng đến tình cảm của tôi đối với Triết.
“Triết là một người đàn ông tốt”, bố nhận xét đơn
giản, “Đúng rồi, bà ngoại Triết có nhờ bố nhắn con một câu, nói rằng con phải
tranh thủ…”. Câu nói chưa dứt, cửa phòng đã kẹt mở, Triết xuất hiện trong bộ đồ
trắng, tay đỡ một đĩa salad hoa quả thập cẩm. Hồi ở Thượng Hải, anh vẫn thường
làm món salad đơn giản nhưng ngon miệng này.
Tôi vẫn chưa định thần từ cuộc trò chuyện của bố, chỉ
biết giương mắt ngồi tựa vào đầu giường nhìn anh đột ngột xuất hiện. Con chó
cũng sững người đứng nhìn anh.
“Sao thế?”, phản ứng đầu tiên của Triết cũng là ngạc
nhiên, rồi anh nhanh chóng y thức được câu nói của anh có vẻ không hợp lí, liền
sửa lại, “Em khỏe hơn chưa?”. Anh đặt đĩa salad lên cái kệ bên đầu giường, “Ăn
chút hoa quả đi, tốt lắm đấy”.
“Tốt như thế nào?”, tôi cúi đầu hỏi, tay trái lồng vào
tay phải, lập tức như biến thành một đứa trẻ.
Anh cũng ngạc nhiên. Rõ ràng phản ứng kiểu trẻ con của
tôi nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.
Thực ra, tôi cũng ngạc nhiên về mình không kém. Mặc dù
hồi ở Thượng Hải, trước mặt anh, tôi luôn có biểu hiện đỏng đảnh, nhưng đó là
liều thuốc kích thích trong cuộc sống tình ái hào quang suốt ba năm của chúng
tôi (có lúc, ngay cả tôi cũng không thể tin nổi rằng suốt ba năm qua, chúng tôi
hầu như không hề cãi cọ nhau lấy một lần).
Nhưng giờ đây khác hẳn, hầu như chúng ta đã chia tay. Anh chỉ cần để lại mảnh
giấy và rời bỏ tôi. Mỗi ngày trong hơn một tuần qua, tôi đau khổ tìm anh, mong
mỏi mọi thông tin về anh. Trong mấy ngày ngắn ngủi đó, tôi và hẳn anh cũng tin
rằng, trong lòng chúng tôi đều trải qua những đấu tranh mãnh liệt mà trước đây
chưa từng có, nhất định là đã suy nghĩ rất nhiều, hối hận rất nhiều, nhung nhớ
cũng rất nhiều. Cuối cùng và đồng thời cũng là điều chủ yếu nhất, phải là yêu
rất nhiều.
Tôi vẫn cúi đầu, không muốn nhìn anh, chỉ sợ vừa nhìn
thấy anh sẽ rơi nước mắt. Nước mắt tôi mấy ngày qua đã tuôn ra quá mức. Thực
ra, tôi không phải là một phụ nữ thích khóc.
Im lặng rất lâu, bốn bề tĩnh mịch. Ngón tay tôi đặt trên tấm chăn mềm mại bị
tôi cứ gằm mặt cúi xuống nhìn, như thể sắp tan ra đến nơi. Và đôi mắt tôi cũng
như sắp bị mù bởi thứ tình cảm mãnh liệt trong lòng cứ rọi chiếu.
Có khoảnh khắc, tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì,
cũng không nghe thấy gì, không cảm nhận được bất kì thứ gì. Tôi cho rằng cả thế
giới chỉ còn chừa lại mình tôi và Triết cũng đã bỏ đi.
Nhưng mọi thứ lại dễ dàng xảy ra như vậy, như một trái
chín tự nhiên rơi từ trên cây xuống, như những hạt mưa nặng trĩu từ trên đám
mây ập xuống. Đầu tiên là cái ôm thân quen tới mức không thể nào gần gụi hơn,
rồi tiếp đến là đôi môi nóng bỏng và nồng nàn.
Tôi thở phào một hơn, ôm chặt lấy Triết. Lần này,
quyết không để anh đi nữa.
Cùng nằm với Triết trên chiếc giường mềm mại, tôi thấy
người tan chảy như miếng kẹo ngọt mềm. Cảm giác mãnh liệt được ở bên anh cũng
dào dạt không bờ bến như đại dương mênh mang sóng, nhận chìm cả chiếc giường,
cả căn phòng, thậm chí là cả vùng đất này, Có lúc, tôi không thể phân biệt nổi
mình đang ở đâu, đang ở thế giới này hay thế giới khác, mãi cho tới khi tôi
vuốt ve lên từng múi thịt chắc nịch và bóng loáng của anh hết