
lần này tới lần
khác, tôi mới tin rằng hạnh phúc đang nằm trong tay mình.
Triết vẫn lấy một tay kê đầu như xưa, một tay kia vò
nghịch mớ tóc tôi, tỉ mỉ quan sát kĩ khuôn mặt tôi. Tôi nhắm nghiền mắt.
“Em gầy đi đấy”, ngắm tôi hồi lâu, anh mới nói.
Tôi không nói gì. Mọi thứ trải qua suốt mười ngày qua
đều viết trên mặt tôi. Tôi tin rằng anh vừa nhìn đã hiểu, không cần nói gì
thêm. Một khi hai người yêu nhau đã hiểu nhau đến một mức độ nhất định, có lúc
không cần nói gì lại còn diễn đạt được ý của mình rõ ràng hơn nói. Giống như
từng khoảng màu đen trắng trong bức tranh thủy mặc truyền thống Trung Quốc, tuy
không thấy gì, song lại ẩn chứa những ý tứ mênh mang. Bạn có thể thỏa sức tự do
tưởng tượng theo ý nguyện của chính bạn.
Im lặng.
Lộ đột nhiên sủa lên vui vẻ, như không cần lí do gì.
Triết nhỏm dậy nhìn nó ngạc nhiên, như thể không biết ở đâu chui ra một quái
vật như vậy. Hai bên nhìn nhau vài giây, con chó nhanh chóng im bặt.
Triết đột nhiên cười, vò đầu, như thể lần đầu tiên phát hiện ra đúng là tôi đã
mang theo con chó mà anh từng đưa về nhà chúng tôi.
“Tới đây nào”. Anh nói nhỏ, vẫy tay với con chó. Nó ngần ngừ một lát rồi chạy
tới bên giường.
Triết ngắm con chó trước mặt rất lâu, rồi đưa tay ra,
khẽ vuốt ve nó, từ đầu tới đuôi. Hàng ngày qua, tôi chăm sóc Lộ Phong Thiền đã
có kết quả rõ rệt. Nom nó giờ đây sạch sẽ và khỏe mạnh rất nhiều so với lúc
đầu.
“Em chăm sóc nó rất tốt…”, Triết nói với tôi đầy kinh
ngạc, “Em thật giỏi, anh thực sự bất ngờ về nó”.
Tôi khẽ ngắm gương mặt anh, mỉm cười, không nói gì.
Lòng thầm nghĩ: “Lẽ nào trước đây, bạn trai mình lại không cho rằng mình là một
người biết chăm sóc người khác?”.
“Không phải như vậy”, Triết đột nhiên nói, như hiểu
hết suy nghĩ của tôi. “Anh còn nhớ hơn mười ngày trước, khi anh đưa nó về căn
hộ của chúng ta, trông nó hoàn toàn khác, bệnh tật, ốm yếu, bẩn thỉu…”, lúc nói
tới đây, như ý thức được điều gì, anh lại im bặt.
Tôi vẫn lặng lẽ nhìn anh. Thật lạ, dù anh không nói
tiếp, tôi vẫn hoàn toàn hiểu rõ anh định nói gì nhưng lại không muốn nói tiếp.
Đó là: “lúc đó, trông nó bệnh tật, ốm yếu, bẩn thỉu, nhưng anh lại đem nó làm
món quà cầu hôn tặng em…”.
Anh nhìn tôi, lại nhìn con chó, đột nhiên mắt long
lanh nước, rồi ôm chầm lấy tôi. Tôi khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh và mềm mại
của anh, trái tim nhạy cảm đột nhiên như bị tấn công. Nước mắt tôi không khỏi
tuôn trào. Chúng tôi ôm siết lấy nhau trong nước mắt. Trong khoảnh khắc, chúng
tôi lại hòa thành một, lại tìm được nhau.
“Cám ơn em”, anh thì thầm vào tai tôi.
Tôi ra sức gật đầu lại, lại lắc đầu, rồi sụt sịt cười,
nhưng vẫn không nói gì. Đúng khoảnh khắc tình cảm mãnh liệt nhất, tôi lại không
muốn nói gì, thực ra cũng không thể nói ra nổi. Không có ngôn từ, chỉ có tình
cảm, thuần khiết như tuyết.
Chúng tôi đều im lặng, như hai con chim yên bình nghỉ
chân trong làn không khí mỏng mảnh.
Anh và tôi cách nhau một khoảng cách không xa cũng
không gần, mắt mở to, nhẫn nại và dịu dàng nhìn tôi. Tôi luôn nhắm hờ mắt,
nhưng biết anh đang nhìn tôi.
Đúng lúc tôi sắp ngủ, anh lại sáp gần tôi, bắt đầu hôn
tôi, vuốt ve tôi. Lúc đó, tôi hiểu anh đã hoàn toàn đọc thấu tôi, cuối cùng đã
lí giải hết tất cả tình cảm của tôi dành cho anh, cùng những gian khó vất vả
trên chặng đường tôi đi tìm kiếm anh.
Mặc dù tôi vẫn chưa kịp nói với anh một câu nào.
Tôi thấy mình nhẹ nhõm, gánh nặng trên vai tôi như thể
được trút xuống, ngay cả phản ứng cao nguyên cũng tiêu tan mất tăm tích.
Tối đó, tôi ngủ rất say, như thể ngủ dưới đáy biển yên tĩnh, không sóng không
gió, chỉ có rong rêu khẽ lay động. Từ xa lắc bên bờ vọng tới tiếng hát của mỹ
nhân ngư, bốn bề có một thứ ánh sáng lung linh mềm mại như cầu vồng, và niềm
vui hoan hỉ như vàng ròng.
Suốt đêm không hề mơ, cũng không cần mơ. Khi giấc mơ
đã hòa tan vào cơ thể bạn, như những dây leo cuốn bò lên trán bạn.
Hôm nay là ngày thứ mười một, tôi rời Thượng Hải để
tìm Triết và đồng thời cũng là ngày thứ hai tôi gặp lại anh. Tôi đã ghi trong
nhật kí như vậy.
Sáng sớm, khi tôi tỉnh giấc, Triết không còn bên cạnh
nữa. Một sự căng thẳng khe khẽ theo bản năng lướt qua tim tôi, rồi cửa phòng
lại mở, xuất hiện gương mặt vui vẻ của Triết.
Con chó tranh lao ra, rối rít vẫy đuôi với anh. Triết
vuốt ve lên đầu nó, rồi vỗ lên cái lưng nâu sẫm pha trắng của nó, hỏi tôi, “Tên
nó là gì?”.
“Lộ Phong Thiền”, tôi đáp.
Anh cười ha hả, đọc lại tên nó một lượt, rồi làm một
động tác tay tỏ y bái phục đối với tôi. “Vừa Lộ, vừa Phong, lại vừa Thiền. Đúng
là chỉ có em mới nghĩ ra nổi”, anh nói.
Tôi không khỏi mỉm cười, mở rộng hai tay với anh. Anh
sải bước vội đến bên giường, ôm tôi rất chặt. “Good morning!”, anh cố tình dùng
tiếng Anh chào hỏi tôi, quả nhiên tôi cười rất to. Trong một ngôi nhà miền núi
hẻo lánh thuộc vùng Xuyên Tây này, được nghe một câu tiếng Anh chẳng khác nào
như đàn gẩy tai trâu, kì quái đến phát sợ.
Đột nhiên tôi nhớ ra điều gì, bắt anh bịt mắt lại, tôi muốn anh xem hai thứ.
“Cái gì thế?”, anh tò mò hỏi,