
vàng nhạt giống hệt trong giấc mơ. Tôi chỉ đám hoa đó cho Đường
Cương, hỏi chúng tên gì, anh đáp, “Đoạn Dương Thảo”.
Tôi sững người, đúng là cái tên mà bố tôi đã nói trong
giấc mơ. Tôi còn nhớ trong mơ, bố bắt tôi lặp lại ba từ này. Đường Cương nói,
nghe kể lại nếu cừu ăn loại hoa cỏ này, ruột sẽ đứt thành từng khúc. Tôi chìm
đắm trong lời giải thích của anh, hoảng hốt giữa mơ và thực được lặp lại. Giấc
mơ đó phải chăng được bố tôi gửi gắm vì không thể thông qua con chó nói chuyện
với tôi được. Những tình tiết trong mơ phảng phất như sinh động trước mắt, nhất
là tình cảm đau thương cách biệt giữa bố con tôi do cái chết chia lìa, còn có
cảnh Triết và mẹ tôi cùng đi lướt qua tôi, khiến tôi đau đớn khóc ròng.
Nhớ tới cảnh sau, tôi không khỏi bị một nỗi khiếp sợ vô danh đè nặng lấy. Cũng
chính lúc đó, tiếng phanh xe thắng két và xe bị dừng đột ngột. Tôi thấy toàn
thân đau nhức không chịu nổi.
Đường Cương nhảy xuống xe trước, vặn lưng, đá chân,
rồi rút ví ra định gửi tiền cho lái xe. Lúc này, tôi mới phản ứng kịp thời, vội
vã giành lấy, rút năm mười đồng từ ví ra, đưa cho bác tài và cám ơn. Bác tài
cũng không nói nhiều, đợi tôi và chó xuống hẳn xe, liền đánh xe vòng lại. Chiếc
xe nhanh chóng chạy biến như một làn khói.
Dứt khỏi đám bụi mù cuốn theo chiếc xe, tôi quay lại,
tự nhiên người cứ đờ ra như toàn thân bị niệm chú. Đứng trước ngôi nhà mới, to
sừng sững là người mà tôi ngày đêm nhung nhớ-Triết.
Chiếc ba lô trong tay đã rơi phịch xuống đất, môi run
lẩy bẩy, nói không ra nổi một chữ, nước mắt tuy bị kìm mãi nhưng vẫn tuôn ròng
ròng như những viên trân châu bị đứt dây, sau cơn khiếp hãi, thi nhau tuôn
xuống.
Qua làn nước mắt, tôi thấy Triết đột ngột sải từng
bước lớn về phía tôi. Con chó nãy giờ vẫn im lặng đứng sát bên tôi như một vệ
sĩ trung thành nhất. Thấy Triết đi về phía tôi, nó lập tức sủa lên một tràng
dài hoan hỉ, rối rít tít mù như phát điên, không còn nhớ ra người đàn ông trước
mặt từng là ân nhân cứu mạng của nó, và cũng chính là người từng nhặt nó ở
ngoài đường về nhà, làm thành món qua cầu hôn tặng tôi.
Triết không thèm để tâm tới tiếng sủa điên rồ của Lộ
Phong Thiền, vẫn tiếp tục bước về phía tôi, và đột ngột dừng lại khi chỉ còn
cách tôi một bước, gương mặt vẫn mang vẻ khó xử không ra cười.
Không biết mặt trời hay thứ gì đó rất mạnh như xọc
thẳng vào mặt, khiến tôi không tài nào mở mắt ra nổi. Tôi lảo đảo trước mặt
anh, thấy chân mềm khụy, tôi biết mình đã ngất đi.
Lúc tỉnh lại, bốn bề yên tĩnh. Giường rất mềm mại, bên
cạnh là chiếc đèn bàn đang tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu. Trong chớp mắt, tôi ngỡ
mình như đang nằm trên chiếc giường trong căn hộ ở Thượng Hải.
Nhưng dưỡng khí trong không khí không đủ và cơn đau đầu ngấm ngầm lập tức khiến
tôi nhận thức quay về hiện thực. Tôi ngó bốn phía, Lộ Phong Thiền lặng lẽ nằm
sau cánh cửa, đang hít hà tấm thảm lông cửa, quay đầu lại, thấy tôi đã tỉnh, nó
vẫn ngoạc cái mõm ra như cười hớn hở. Chó cũng biết khóc biết cười, cũng biết
hỉ nộ ái ố. Về điểm này, chúng không khác con người là bao.
Nó chạy tới thành giường, liếm ngón tay tôi. Rồi nó
quay đầu về phía cốc nước đặt cạnh cái đèn bàn. Tôi ngỡ nó khát nước, liền đổ
một ít nước vào tay cho nó uống. Nó không chịu, tôi chợt hiểu, thì ra nó nhắc
tôi nên uống nhiều nước.
“Tao chưa từng gặp con chó nào thông minh như mày”,
tôi lẩm bẩm, cầm cốc nước lên uống một ngụm, quả thật đã thấy dễ chịu hơn.
“Lộ Phong Thiền quả thực là con chó tuyệt vời”, giọng
bố tôi khẽ vang lên. Tôi vui sướng quá, kêu “Bố ơi” rồi ôm chầm lấy con chó.
Bố tôi hạ giọng, “Đừng lo, Ngụy, suốt chuyến đi, con
đã lo lắng quá nhiều”.
Tôi bình tĩnh lại. Bố nói rất đúng. Tôi lo lắng quá
nhiều, đã khóc quá nhiều. Lúc này tôi nhớ tới giấc mơ trên đường. “Nhưng giải
nghĩa về giấc mơ đó ra sao?”, tôi hỏi bố tôi, “Đoạn Dương Thảo, Triết và mẹ
cùng lúc đi qua con, nhưng không nghe thấy tiếng con gọi”.
“Những cái đó đều là miêu tả chuyện đã qua. Đoạn Dương
Thảo là đại diện cho tâm trạng của bố hơn mười năm trước lúc sắp chết, nhưng
giờ đây đã khác rồi. Cảnh Triết và mẹ con đi ngang qua con, quả thực cả hai đều
rời bỏ con. Nhưng con có nhớ câu nói của bố lúc cuối giấc mơ không? Bố dặn đừng
khóc, con không hề mất họ. Giấc mơ ám chỉ về nỗi khiếp sợ trong thẳm sâu con
người con”. Giọng của bố thật hiền từ. Mặc dù ông đang trò chuyện, đúng thật
trong lòng tôi vẫn ẩn giấu một nỗi khiếp sợ từ lâu, đó là: những người yêu tôi
nhất trên thế gian này rốt cuộc đều rời bỏ tôi.
Tôi ôm Lộ Phong Thiền, tỉ mỉ nghĩ kĩ về câu nói của
bố, bắt đầu cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng tiêu tan dần. Khi bạn khiếp sợ điều
gì, càng né tránh, nỗi sợ chỉ càng tăng lên. Nhưng khi nói ra, sau khi phơi nó
dưới ánh mặt trời, nó trở nên vô hại và có thể cùng bạn chung sống hòa bình. Mọi
việc luôn là như vậy.
“Mẹ đã gọi điện thoại tới”, tôi nói lạnh nhạt.
“Bố biết”, bố tôi đáp bằng giọng rất bình tĩnh.
“Giờ đây, con không chỉ đối diện với Triết, mà còn
phải đối phó với bà ấy trong tương lai không xa”, tôi cố gắng