
là chột dạ. Cô bây giờ căn bản không có dạy cho Nhạc Quân Lỗi cái gì, mỗi lần hắn đang đọc sách, cô đều là ở một
bên rảnh rang xem tạp chí, bằng không chính là mượn máy vi tính của hắn
đánh báo cáo của mình. Như vậy gia sư giống như không quá tẫn trách đi!
"Làm sao cậu ngạc nhiên như thế?" Diêu Ngọc Tiệp khó hiểu phản ứng của
cô."Cậu giúp dượng mình chiếu cố Quân Lỗi nhiều như vậy, tăng lương là
chuyện đương nhiên a! Cậu nên cao hứng, cậu không phải là rất cần tiền
sao?" Là đồng học hai năm, cô ít nhiều hiểu được gia cảnh của Nghiên Vũ.
"Đúng vậy! Nhưng là. . . . . ." Cô không có làm cái gì nha!
"Chớ nhưng là." Diêu Ngọc Tiệp ngắt lời cô."Cậu liền thật cao hứng nhận lấy thì tốt rồi."
Giọng điệu của Diêu Ngọc Tiệp tựa như một bộ"Chính là như vậy", làm cho Lạc Nghiên Vũ không thể nói cái gì đó nữa.
Buổi tối hôm đó, Lạc Nghiên Vũ cũng nói cho Nhạc Quân Lỗi biết, phản ứng của hắn cũng giống như Diêu Ngọc Tiệp.
"Thế nhưng như vậy tôi sẽ rất chột dạ nha!" Lạc Nghiên Vũ nhìn hắn áy náy
nói."Không có dạy cậu cái gì, còn cầm nhiều tiền như vậy."
"Bằng không tôi đi học, mà học làm cho thực mệt mỏi, vậy cô đấm lưng, xoa bóp giúp tôi đi?" Nhạc Quân Lỗi"Tốt bụng" đề nghị cô.
Lạc Nghiên Vũ trợn to mắt, không vui nói: "Mời cậu làm rõ ràng, tôi là tới
làm gia sư của cậu, mà không phải là người giúp việc!"
Tên đáng chết, lại dám sai cô đấm lưng, xoa bóp giúp hắn? !
"Cô đừng suy nghĩ nhiều quá, coi như cô là ‘ thư đồng ’ của tôi thì được
rồi!" Nhạc Quân Lỗi buồn cười nhìn gương mặt tức giận của cô.
Thư đồng? Thế mà hắn cũng nghĩ ra được! Nhưng là tốt, rất thích hợp .
"Vậy có muốn tôi giúp cậu mài mực hay không?" Khóe miệng Lạc Nghiên Vũ giương lên một nụ cười tinh quái.
Nhạc Quân Lỗi không có đáp lời, chỉ là nhàn nhạt cười, tiếp tục cúi đầu chăm chỉ học tập.
Lạc Nghiên Vũ nhìn hắn, càng nhìn càng cảm thấy dáng dấp của hắn thật sự rất đẹp mắt!
Hai bên mày kiếm dày lại đen, hai tròng mắt sâu thẳm giống như hồ nước, mũi rất cao và thẳng, hơn nữa môi mỏng đẹp đẽ cong lên, tổ hợp lại có thể
khiến ánh mắt của người khác không thể dời khỏi khuôn mặt tuấn tú đó;
còn có phong cách lạnh lùng bên ngoài càng tăng thêm sức quyến rũ mê
người của hắn.
Tuy hắn biết trong trường học nhất định là có rất nhiều nữ sinh ngưỡng mộ hắn, nhưng hắn không biết mình sẽ thích mẫu con gái như thế nào?
Ai nha, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì! Hắn
thích mẫu con gái như thế nào, cũng không liên quan tới cô, cô làm tốt
chuyện của chính mình là đủ rồi!
Qua một nghỉ hè, Nhạc Quân Lỗi thăng lên lớp mười hai, Lạc Nghiên Vũ cũng thành sinh viên ĐH năm 3.
Lên lớp mười hai việc học tăng thêm nhiều, cũng sắp phải đối mặt với cuộc
thi quan trọng nhất của cả đời, bình thường học sinh cấp ba luôn là nơm
nớp lo sợ nghênh đón mỗi một ngày đến, thời gian đi học cũng kéo dài, vì chính là hy vọng có thể thi đậu một trường đại học tốt.
Chỉ là,
những tình huống này hoàn toàn không thấy được ở trên người của Nhạc
Quân Lỗi. Hắn vẫn dễ dàng ứng phó bài vở nặng nề ở trường học, lại thêm vẫn duy trì được danh hiệu học sinh ưu tú nhất trường, khiến các thầy
giáo trong trường học đều cho là mình nhìn lầm rồi, cũng cảm thấy thật
khó hiểu bởi vì bạn học sinh này trước kia luôn làm bọn họ phải đau đầu
nhức óc nhưng bây giờ lại biến thành một học sinh cực kỳ nổi trội xuất
sắc!
Thời gian tan học đến, trước cổng một trường trung học đệ
nhị cấp tư nhân ào ào tuôn ra một nhóm lớn học sinh cấp 3, nam có nữ
có, tốp năm tốp ba cười cợt rồi tức giận mắng nhau, nhìn không ra chút
mệt mỏi nào của một ngày học, mà trên đường cái giao thông cũng bởi vậy
biến loạn một lúc.
Đám đông ít dần đi thì Nhạc Quân Lỗi mới chậm
rãi đi ra khỏi cửa trường, cũng như thường ngày bóng dáng mạnh mẽ rắn
rỏi đó làm cho rất nhiều người nhìn chăm chú.
Lạc Nghiên Vũ liếc
mắt một cái liền thấy hắn bởi vì hắn luôn là tiêu điểm khiến người khác
phải nhìn chăm chú, nghĩ thầm hắn rốt cuộc đã xuất hiện, cô đã ở chỗ này chờ hắn rất lâu. Cô đang muốn vui vẻ đi về phía hắn, bỗng dưng nhìn
thấy một màn cảnh tượng thú vị ──
"Học trưởng Nhạc Quân Lỗi, xin chờ một chút!"
Hai nữ học sinh mặc đồng phục trường học giống Nhạc Quân Lỗi ngăn trở hắn.
Vẻ mặt Nhạc Quân Lỗi vẫn không chút thay đổi nhìn người trước mặt, đợi
bọn họ mở miệng.
Nhìn ra được trong đó có một cô gái có vẻ khá
ngượng ngùng, gương mặt đỏ như lửa, hai mắt không dám nhìn thẳng vào
Nhạc Quân Lỗi. Người bạn đứng bên cạnh lấy tay đẩy đẩy cô gái đó một
cái, khích lệ cô gái tăng thêm can đảm.
Nhạc Quân Lỗi đã hết kiên nhẫn để chờ đợi, đang muốn lướt qua họ rời đi, cô gái ngượng ngùng đó sợ hãi nói:
"Học trưởng, em thích anh!" Cô lấy hết dũng khí thổ lộ với người trong lòng.
Ngay từ lúc thật lâu trước kia, ở nơi lần đầu tiên cô nhìn thấy học trưởng
đánh nhau mà khi bị thầy chủ nhiệm dạy bảo, cảnh cáo, gương mặt của anh
vẫn đẹp trai anh tuấn, lãnh khốc, bướng bỉnh bất tuân như thế, liền thật sâu hấp dẫn cô.
Hôm nay, ở dưới sự khích lệ của bạn tốt cô thật
vất vả, đem lòng thầm mến anh bấy lâu nay thổ lộ ra