
miệng, tôi đã không
muốn ăn bất cứ thứ gì rồi.
Ăn xong, chờ hai chị giúp việc dọn bàn và rửa chén bát xong, tôi liền bước đến gần họ.
_Hai chị có thể cho em hỏi một chút chuyện được không ?
Chị Phương và chị Lê quay lại nhìn tôi.
_Em có chuyện gì muốn hỏi bọn chị sao ? – Chị Lê chăm chú nhìn tôi.
_Vâng.
_Có chuyện gì thì em cứ nói đi ! – Chị Phương giục tôi.
Tôi bối rối nhìn hai chị, cử chỉ của tôi không được tự nhiên. Dù sao đây cũng là việc riêng tư của Đức Tiến, thân phận làm thuê như họ, không
hiểu họ có chịu giúp tôi không ?
Thấy tôi ngập ngừng nửa muốn hỏi nửa lại không dám, chị Lê động viên tôi.
_Nếu có chuyện gì cần hỏi, thì em cứ nói đi ! Nếu bọn chị biết được, bọn chị nhất định sẽ trả lời em.
Nhờ có câu nói động viên của chị, tôi không còn lo lắng nữa. Hít một hơi thật sâu, rồi thở ra, tôi ấp úng hỏi hai chị.
_Hai chị đã làm việc ở đây được mấy năm rồi ?
_Bọn chị làm việc ở đây được hơn ba năm rồi.
Tôi thất vọng, mặt xụ xuống. Tôi tưởng bọn họ làm việc ở đây ít nhất
cũng được năm năm, thì may ra họ còn biết được một chút gì đó về cuộc
sống hôn nhân của Đức Tiến, nhưng chỉ có ba năm thì làm sao họ có thể
biết được. Đức Tiến là một con người sống thâm trầm và kín kẽ như thế,
làm sao hắn có thể chia sẻ cuộc sống của mình với người khác.
Nhìn vẻ mặt không được vui của tôi, hai chị tò mò hỏi tôi.
_Rút cuộc có chuyện gì, mà em tỏ vẻ thần bí như thế ? Em phải nói rõ ràng, bọn chị mới giúp được em chứ ?
_Hai chị có từng gặp mặt vợ cũ của Đức Tiến chưa ?
Hai chị ngơ ngác nhìn nhau, sau đó lắc đầu.
_Bọn chị chưa từng gặp cô ấy. Lúc bọn chị nhận làm người giúp việc cho ông chủ thì họ đã ly hôn rồi.
_Làm việc ở đây đã ba năm, có lần nào hai chị nghe phong phanh lý do vì sao hai vợ chồng bọn họ ly hôn không ?
Hai chị tiếp tục lắc đầu trả lời tôi.
_Không ! Bọn chị không biết ! Ông chủ ít khi nào ở nhà, thằng bé lại
sống cùng ông bà nội, nên bọn chị ít tiếp xúc với hai bố con họ.
Tôi chán nản thở dài. Kiểu này, tôi không thể khai thác được tin tức gì
từ hai chị rồi. Tôi chỉ còn biết dựa vào chính mình thôi.
_Em hỏi bọn chị chuyện này để làm gì ?
Bị hai đôi mắt chiếu tướng, tôi thấy ớn lạnh. Tôi hy vọng hai chị không
biết được lý do vì sao, nếu không tôi sẽ không thể sống được yên với họ
và với thằng bé.
_Em chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.
_Có thật là em chỉ thuận miệng hỏi mà không phải vì một nguyên khác
không đấy ? _ Chị Phương sắc bén quan sát và đánh giá vẻ mặt đáng ngờ
của tôi.
Tôi toát mồ hôi lạnh. Bây giờ tôi mới hiểu cảm giác đi đêm lắm có ngày gặp ma là gì rồi.
_Hai chị làm việc đi ! Em không làm phiền hai chị nữa !
Tôi đứng bật dậy, sau đó nhanh chân rời khỏi nhà bếp. Nếu còn tiếp tục
đứng ở đây thêm một lúc nữa, đảm bảo người bị hỏi không phải là hai chị, mà chính là tôi. Tôi là người không giỏi che dấu tâm tư tình cảm của
mình, nên dễ dàng bị người khác đoán ra được tâm trạng của bản thân.
Đi lên lầu, tôi không đi về hướng phòng của thằng bé, mà đi về hướng phòng ngủ của Đức Tiến.
Tôi run run cầm lấy tay nắm cửa. Tôi nuốt nước bọt, cổ họng tôi khô
đắng, trái tim tôi đập dữ dội trong lồng ngực. Đây là tâm trạng của một
tên trộm sắp sửa chuẩn bị làm chuyện xấu. Tôi biết hành vi lén lút bước
vào phòng của hắn, mà không nhận được sự cho phép của hắn là sai, nhưng
ước muốn được tìm hiểu về đời tư của hắn quá mãnh liệt, nên mặc dù biết
là sai tôi vẫn phải làm.
Mất gần một phút đấu tranh nội tâm và tự sỉ vả chính mình, cuối cùng tôi cũng có dũng khí mở cửa, và bước hẳn vào trong phòng. Tôi cầu trời cầu
phật là không có ai phát hiện ra hành vi lén lút của tôi, cũng cầu khẩn
cho hắn đừng về nhà vào đúng lúc này, nếu không tôi sẽ không còn mặt mũi để gặp ai nữa.
Phòng ngủ của Đức Tiến rộng hơn phòng tôi, trong phòng trang trí đơn
giản và tinh tế, cách phối màu cũng độc đáo. Cạnh giường ngủ gần cửa sổ
có một kệ sách khá cao, trên kệ có đủ các loại sách, cuốn nào cũng dày
cộm và có bìa cứng.
Tiến lại gần bàn làm việc của hắn, tôi kéo ghế, rồi ngồi xuống.
Trên bàn có mấy chồng hồ sơ, và một chiếc máy tính Laptop. Tôi không dám động vào tài liệu mật liên quan đến công việc làm ăn của hắn, tôi chỉ
tò mò muốn tìm hiểu trong căn phòng này, tôi có thể tìm được thứ gì có
liên quan đến đời sống riêng tư của hắn không thôi.
Ngồi ngắm và quan sát xung quanh, tôi không tìm thấy có bất cứ bức ảnh
nào được dán ở trên tường có liên quan đến Kim Loan hoặc hắn, mà chỉ có
mấy bức ảnh chụp chung hai bố con hắn, và mấy thành viên trong gia đình.
Ở gần cuối kệ sách, tôi để ý thấy có một khung ảnh hình vuông khá to
được quay úp mặt vào trong tường nên tôi chỉ nhìn thấy được phía đằng
sau.
Hiếu kì muốn xem khung ảnh gỗ đó đang treo hình của ai, tôi nhanh chóng bước lại gần rồi cầm lên xem.
Mắt tôi mở to hết cỡ, mặt tôi cứng đờ, cơ thể tôi run rẩy. Cuối cùng tôi cũng đã tìm được thứ mà tôi muốn tìm. Ban đầu tôi háo hức và ước ao
mình có thể tìm được một bức ảnh có liên quan đến vợ hắn, nhưng khi tìm
được rồi, tôi lại ước mình đừng nhìn thấy gì cả thì hay biết mấy.