Old school Swatch Watches
Giấc Mơ Tình Yêu

Giấc Mơ Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328454

Bình chọn: 7.00/10/845 lượt.

.

_Thế nào, đêm qua ngủ có ngon không ?

_Người đàn ông đêm hôm qua đưa cô về là ai thế ?

_Người đó có phải là bạn trai của cô không ?

Mỗi người một câu hỏi, họ tranh nhau nêu lên thắc mắc của mình.

Tôi tức muốn điên lên. Tại sao họ không hỏi tôi đã phải sống như thế

nào, bị hành hạ ra sao ? Tại sao họ chỉ quan tâm đến việc anh ta là ai,

anh ta đang làm gì và đang ở đâu ? Việc anh ta có là bạn trai của tôi

không thì có liên quan gì đến họ ? Chẳng lẽ họ nghĩ tôi có thể thích và

yêu một người đáng sợ, suốt ngày mặc đồ đen và lạnh lùng như hắn sao ?

Tuyết Ngân lôi giật tôi ra một góc. Cô nàng thỏ thẻ.

_Bà nói cho tôi biết đi anh chàng đẹp trai tối hôm qua đưa bà về nhà là ai ? Giữa bà và anh ta không xảy ra chuyện gì chứ ?

Tôi chưa kịp nói câu gì, Tuyết Ngân lại tiếp tục.

_Bà ghê thật. Tôi cứ tưởng bà là người chỉ thích tiền, chứ không thích

có người yêu. Thế mà nay, người yêu của bà chẳng những đẹp trai lại rất

giàu có.

Nỗi oan của tôi chẳng khác gì Quan âm Thị kính. Tôi nào có may mắn, và

được hưởng phước giống như Tuyết Ngân và mọi người ở đây đã đoán. Hắn là ông chủ của tôi, là kẻ thù của tôi.

Mọi người vểnh tai lên để nghe tôi và Tuyết Ngân nói chuyện với nhau.

Nhìn họ, tôi lại không nhịn được cười. Cục tức trong tôi đã giảm được

một nửa. Họ không phải người xấu, có lẽ họ mang tôi lên xe của hắn cũng

là do họ bị bắt buộc. Hắn là một kẻ đáng sợ, mệnh lệnh của hắn không ai

là người có lá gan dám cãi lại. Ngay một kẻ táo tợn như tôi, cũng không

thể phản kháng lại, nói gì họ.

Tôi không trả lời bất cứ câu nào, tôi chìm đắm vào trong suy tư của bản

thân. Tôi không biết mình nên làm gì bây giờ. Nếu tôi bỏ việc ngay ngày

hôm nay, không hiểu hắn có để cho tôi yên không ?

Tôi nghĩ một người bận rộn, và có một núi công việc cần phải giải quyết

như hắn, đâu có thời gian rảnh dỗi để quan tâm đến một con bé xa lạ như

tôi. Nghĩ đến đây, tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Đúng, tôi chỉ biết tự hù dọa

chính mình. Sống và làm việc trong địa bàn của hắn, tôi mới sợ, còn khi

tôi đã xõa cánh bay, tôi còn phải sợ gì nữa.

Lòng đã quyết, tôi cao hứng bảo mọi người trong phòng.

_Mọi người có ai muốn đi cùng tôi xuống canteen ăn cơm và uống cà phê không ?

Nếu phải là khi khác, thế nào họ cũng nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ và

khuôn mặt ngốc lăng vì không dám tin. Nhưng biểu hiện vào tối hôm qua

của tôi, và họ còn muốn hỏi tôi về hắn, nên họ vội vàng đáp ứng yêu cầu

của tôi. Tôi đoán nếu tôi bảo họ trả tiền bữa ăn trưa cho tôi, họ cũng

sẽ trả.

Ha ha ha ! Không ngờ cũng có lúc nhờ hắn, tôi được hưởng lợi.

Tuyết Ngân bám tôi không rời, cô nàng là một người thích đi nghe ngóng

chuyện của thiên hạ. Tin tôi có bạn trai siêu đẹp trai và siêu anh tuấn, hơn nữa lại giàu có, nên cô nàng làm sao có thể bỏ qua.

Tôi sợ nếu tôi nói sự thật cho cô nàng biết, cô nàng sẽ hét ầm lên, sau

đó bàn tay giống như búp măng của cô nàng sẽ liên tiếp bấm trên bàn phím điện thoại, và chỉ hai phút sau tin tức nóng hổi của tôi sẽ được lan

truyền khắp công ty. Nhờ có cô bạn thân giống như phát thanh viên này,

tôi sẽ nhanh chóng trở nên nổi tiếng mà không cần phải mất phí quảng

cáo.

Nếu tôi là một người ham giàu và ưa sĩ diện, tôi sẽ làm ngay một cái lễ thật lớn để cảm tạ Tuyết Ngân. Nhưng đáng tiếc tôi là người ghét nhất

scandal, và ghét nhất việc người khác chỉ trỏ nói xấu sau lưng mình.

Tính tôi ưa thẳng thắn, tôi luôn là người có gì nói nấy, luôn thích giải quyết hết tất cả mọi khúc mắc và hiểu lầm với người khác ngay khi có

thể. Còn nếu không, tôi sẽ bỏ trốn giống như cách tôi đang làm với hắn.

Nhà ăn tập thể của công ty hay còn gọi là canteen cho ngắn ngọn nằm ở

lầu bốn. Tôi thường xuyên xuống đây ăn cơm trưa và uống cà phê nên nơi

này với tôi không hề xa lạ.

Canteen rất rộng. Nơi đây giống như một căn phòng có thể chứa được cả

một trung đoàn. Công ty có hơn 5,000 nghìn người, nên bếp ăn tập thể

phải lớn mới phục vụ đủ nhu cầu cho từng ngần ấy con người.

Mỗi lần đến đây, tôi đều chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, gần chỗ có nhiều cây

cảnh. Tôi thích ngắm nhìn mây trời, thích được hít thở không khí trong

lành và tươi mát của cây xanh và hoa cỏ. Tôi sinh ra và lớn lên ở một

vùng quê nghèo nên yêu khung cảnh giản dị và mộc mạc, yêu thích mùi nhàn nhạt của những gốc rạ, yêu thích nghe tiếng kêu của côn trùng mỗi khi

sắp có mưa bão.

Mới lên thành phố được hai ngày, tôi đã nhớ bọn trẻ và mọi người ở trại

trẻ mồ côi. Không hiểu giờ này bọn trẻ và các sơ đã ăn uống gì chưa hay

là họ vẫn còn đang nấu nướng và dọn dẹp ?

Phục vụ cho hơn 50 đứa trẻ không phải là một công việc dễ dàng, nhất là

khi khẩu phần ăn của từng đứa lại khác nhau. Mỗi khi chúng ốm đau, và

kêu khóc, các sơ rất vất vả.

Tôi ngồi lặng trên ghế, mắt hướng về xa xăm. Tôi đang hồi tưởng lại kí ức tươi đẹp của mình.

_Gọi thức ăn và đồ uống đi chứ mọi người ?

Trung Kiên nhắc nhở.

Tôi giật mình thoát khỏi dòng suy tưởng. Quá khứ và hiện tại luôn được

gắn kết bởi một sợi dây vô hình. Dù tôi chưa từng làm sai chuyện gì,

nhưng những nỗi khổ mà tôi đã tr