
g thể bình tĩnh đi tắm, và làm như không có chuyện
gì. Chỉ có một mình tôi là sống khác người. Có thể tính cách lạc quan đã giúp tôi vượt qua nhiều khó khăn và vất vả của cuộc sống đã ảnh hưởng
sâu sắc đến tôi.
Một điều khiến tôi có thể yên tâm là hắn sẽ không vì căm ghét tôi mà
mang tôi sang đây để bán, hắn không phải là người xấu hoàn toàn. Tôi
thấy ngoài việc hắn hay bắt nạt và dọa cho tôi sợ ra, hắn không làm việc gì quá đáng với tôi cả. Nhớ lại những lần được hắn cứu, và lo lắng cho
tôi, tôi lại cảm động muốn khóc. Tôi không cần biết mục đích mà hắn đưa
tôi đi cùng với hắn là gì ? Tôi chỉ tin tưởng một điều là hắn nhất định
sẽ không làm hại tôi.
Đi cả ngày mệt mỏi, tôi lại chạy nhảy quá nhiều, chưa kể đến việc tinh
thần tôi hỗn loạn, đôi mắt tôi từ từ nhắm lại. Tôi tự an ủi bản thân
mình rằng, tôi chỉ ngủ một chút thôi, sau đó tôi sẽ tự dậy và đi thay
quần áo. Nhưng có một điều tôi luôn không dám thừa nhận là một khi tôi
đã nhắm mắt ngủ, tôi ngủ chẳng khác gì một con heo. Một con heo khi đã
ngủ say làm sao có thể thức dậy.
Không biết tôi ngủ quên đã bao lâu, tôi thấy đầu mình nặng dần, còn mí
mặng trĩu, tôi không tài nào mở được mắt ra, tôi có cảm giác mình đang
chìm dần xuống.
Bồn tắm nhà hắn rất dài, hình như hắn mua bồn tắm theo số đo của cơ thể
hắn. Tôi là một con bé chỉ cao có 1m65, trong khi hắn cao gần 1m8. So
sánh với hắn, tôi chẳng khác gì một con thỏ so với một con hươu cao cổ.
Cơ thể tôi trượt dần xuống phía dưới. Nước từ từ ngập đến cằm tôi, sau
đó đến miệng, cuối cùng đến mũi. Đến khi tôi chìm dần xuống nước trong
bồn tắm, tôi vẫn còn ngủ say. Chỉ năm giây sau, tôi từ trong mê man tỉnh dậy, tôi bị sặc nước, bịt nghẹt thở. Quá sợ hãi, tôi cố gắng vùng vẫy,
và đập tay chân loạn xạ. Thật ra nước trong bồn tắm không sâu lắm, nhưng vì quá hoảng sợ, tôi lại tưởng mình đang bị ngã xuống ao, hay xuống một cái hồ nào đó. Cảm giác mình sắp chết thật đáng sợ.
Tay tôi bấu vào thành bồn trơn trợt, tôi cố gắng nâng thân hình nặng nề
và run rẩy của mình lên. Chưa kịp ngoi lên mặt nước, tôi lại tiếp tục
chìm xuống do bàn tay tôi không thể nắm chặt được vào thành bồn, còn đôi chân nhỏ bé của tôi đập đau điếng vào thành bồn ở phía đối diện.
Tôi muốn gào thét. Hu hu hu ! Nếu có một người nào đó bị chết một cách
lãng xẹt vì sặc nước trong bồn tắm, thì người đó chính là tôi. Tính ham
ngủ, và ham nghịch ngợm đã hại tôi. Tôi nếu có chết, tôi cũng không thể
oán trách ai.
Chiến đấu mãi, cuối cùng tôi cũng ngoi đầu lên được mặt nước. Việc tôi
phải mím chặt miệng và chiếc mũi thân yêu của tôi bị sặc nước đến đỏ
bừng đã khiến đầu tôi đau buốt, lỗ tai tôi ù đặc, nước mắt tuôn như
suối. Tôi đã khóc như một đứa trẻ. Không thể kìm nén được nữa, tôi đã
bật ra tiếng kêu.
Trong khi tôi vừa ngồi trong bồn tắm vừa khóc, tay vừa quẹt nước mắt,
miệng ho sặc sụa, cánh cửa phòng tắm bị đá văng sang một bên.
Do tôi quá hoảng loạn, nên không để ý đến tình trạng đáng xấu hổ của
mình. Mắt tôi mờ mịt nhìn người đàn ông đang hốt hoảng và lo lắng nhìn
mình, anh ta đang tiến về phía tôi. Tôi cố gắng dụi mắt để nhìn cho
rành.
Khi biết người đàn ông đó là ai, tôi vừa đỏ mặt vì xấu hổ, vừa thất
kinh muốn nhảy dựng lên để chạy trốn. Có lẽ hành động quá đột ngột của
tôi, khiến tôi thêm một lần nữa lại chìm sâu xuống đáy bồn tắm.
Hình ảnh uống nước và quẫy đạp của tôi ở trong bồn tắm phải nói là đẹp
nhất từ trước đến nay. Trên đời này chắc không có một ai dám tin là có
một người bị chết chìm vì nước ở trong bồn tắm.
Một đôi bàn tay rắn chắc, khỏe mạnh và ấm áp ôm lấy ngang người tôi. Tôi được nâng ra khỏi bồn cầu. Vì quá sợ hãi, tôi ôm chặt lấy hắn. Tôi vừa
đấm lưng hắn, vừa khóc. Hành động của tôi lúc này, giống như một đứa trẻ con đang làm nũng với bố mình. Nhưng hắn không phải là bố của tôi, mà
tôi cũng không phải là con của hắn. Cuối cùng, tôi tự hỏi tôi là gì của
hắn, mà hết lần này đến lần khác, tôi đều biến thành một con hề của hắn ?
Hắn vỗ nhẹ vào lưng tôi. Khuôn mặt và đôi mắt hắn ngoài lo cho tính mạng và sự an toàn của tôi thì không còn bất cứ một suy nghĩ không hay nào
nữa. Nếu phải là một chàng trai khác, thế nào tôi cũng gặp họa.
Tôi không biết mình quá ngây thơ và quá vô tâm, hay là tôi nghĩ hắn là
một người lạnh lùng và vô cảm nên sẽ không để ý và rung động vì một bé
con ngu ngốc giống như tôi, nên đã mấy lần tôi cho hắn nhìn thấy hình
ảnh lúc mới sinh của mình.
Hu hu hu ! Khi nào tỉnh táo lại, tôi nhất định sẽ bỏ trốn và chạy thật xa khỏi hắn. Tôi không còn mặt mũi nào để nhìn hắn nữa.
Thấy tôi vẫn còn khóc rấm rứt, hắn cầm một chiếc khăn tắm khô, to và
rộng, sau đó hắn quấn quanh người tôi, hắn bế tôi ra khỏi phòng tắm.
Tôi ngục mặt vào ngực hắn. Vì tôi, bộ quần áo màu xám mặc ở nhà của hắn
đã bị ướt gần hết. Tội nghiệp cho hắn. Từ lúc gặp tôi, hắn đã bị tôi làm liên lụy và chịu nhiều tai nạn oan uổng không đáng có.
Đặt tôi ngồi trên giường, hắn nhẹ nhàng bảo tôi.
_Cô đừng lo lắng, mọi chuyện đã qua rồi. Từ lần sau cô tắm, cô đừng ngủ gật nữa. Nếu kh