
là hình Ti Ti bị
người ta ẵm đi?
Ngụy Dịch ở bên cạnh dù bận vẫn ung dung nhìn, trong đôi mắt có nụ cười nhàn
nhạt.
Lôi Ti Ti nín thở, chờ gặp chiêu phá chiêu.
Quả nhiên câu nói tiếp theo của Tố Thủ là như thế này: “Ai, cũng không biết hai
người có quan hệ thế nào? Giang gia chẳng lẽ anh không ăn dấm sao?”
Lôi Ti Ti giận, khích bác ly gián à!
Vì vậy rục rịch chộn rộn muốn tiết lộ sự thực Ngụy Dịch = công công = Giang
gia, nhưng một đôi tay từ phía sau vòng qua.
Lôi Ti Ti cật lực quay đầu lại, Ngụy Dịch cười yếu ớt, ngón tay không ngừng.
Một hàng chữ từ từ xuất hiện ở trên màn ảnh: “Phu nhân có người xuất sắc thế
theo đuổi, vi phu cảm thấy rất vui mừng.”
Một chỗ khác trong thành phố, có một cái ly thủy tinh bị một mỹ nữ làm rớt bể.
Mỹ nữ cắn răng nghiến lợi: chuyện buồn nôn nhất cõi đời này, coi trọng một
người đàn ông vậy mà anh lại thích một cô gái khác. Mà là cô gái anh ta thích
vượt tường, anh ta còn chúc mừng người bên kia tường của cô!
Tố Thủ Lộng Cầm ngồi ở trước computer, oán khí bắn ra nổ tung ing...
Cứ như vậy, chiến dịch Lôi Ti Ti đấu với Tố Thủ Lộng Cầm, thắng lợi toàn diện
mà chấm dứt.
Sau này, ngày tựa hồ trôi qua nhanh hơn. Thời gian trôi qua giống như gió, đảo
mắt thành phố B bắt đầu mùa đông, một trận tuyết đang lưu loát trải xuống, Lôi
Ti Ti vùi ở trong góc phòng học, một cái tay nắm vành tai, một cái tay hạ bút
như bay trên bài tập.
Ô ô ô, cô không muốn đâu ><
Đều do công công, làm cho tinh lực của cô tiêu hao, con bà nó!
Cuối cùng cũng giải quyết bài tập xong, vừa vặn chuông tan học cũng vang lên.
Lôi Ti Ti vội vàng xông lên đưa bài tập cho trợ giáo, tiếp liền quay đầu xông
ra ngoài, mới vừa ra trường học liền bị người ngăn lại.
Lôi Ti Ti khẩn cấp thắng xe, mới không có đụng vào trên người mỹ nữ mềm mại yếu
ớt trước mắt.
“A, ngượng ngùng ngượng ngùng! Cô không sao chớ?”
Mỹ nữ hé miệng cười cười: “Không sao.”
Không biết thế nào, trong lòng Lôi Ti Ti không thoải mái: rõ ràng là cô cản
đường tôi mà? Tôi nể mặt khách khí là may mắn của cô đó!
Lôi Ti Ti cảm thấy kỳ quái, mình đối với người khác không có cay nghiệt như vậy
nha, tại sao cố tình đối với vị mỹ nữ này thì không có hảo cảm?
A, đại khái là thanh âm vị mỹ nữ này, thật sự là rất giống hoa khôi của trường
trung học phổ thông của cô, người hại cô và Ngụy Dịch hiểu lầm nhiều năm
><
“Là học tỷ Ti Ti sao?”
“A, là tôi.”
“Xin chào, em là phóng viên của trường - Tần Khả Nhân, thật hân hạnh gặp chị.”
Cả tên cũng giống! Lôi Ti Ti kinh hãi, nhưng gương mặt này không hề giống hoa
khôi của trường.
Lôi Ti Ti cười rất cứng: “Ha, cao hứng, cao hứng.”
Tần Khả Nhân vươn tay ra nắm nhẹ tay Lôi Ti Ti, không khí quỷ dị giống như buôn
bán đàm phán.
“Học tỷ Ti Ti và học trưởng Ngụy Dịch rất quen, xin hỏi có thể giúp em không?”
Cái gì gọi là rất quen, anh ấy là bạn trai tôi có được hay không?
“Ngụy Dịch là bạn trai Lôi Ti Ti”, là do diễn đàn của trường học ban tặng, đây
là tin tức nổi bật cả trường đại học đều biết.
Lôi Ti Ti gật đầu một cái: “Được. Là chuyện gì?”
Mỹ nữ nheo mắt vừa lớn vừa tròn lại, trong mắt tựa hồ lướt qua một nụ cười giảo
hoạt: “Sang năm không phải kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường rồi sao?
Chúng em muốn phỏng vấn học sinh xuất sắc.”
“Ngụy Dịch, Ngụy Dịch anh ấy... anh ấy là học sinh xuất sắc?” Không thể nào?
“Học sinh xuất sắc cần rất nhiều mặt ~ học trưởng ở tuổi này đã rất lợi hại
rồi!”
Cái này cô lại thừa nhận >V<
Lôi Ti Ti mắng ở trong lòng, nụ cười ngược lại rực rỡ: “Tốt tốt, cứ để tôi lo.
Phỏng vấn là lúc nào?”
“Tối hôm nay”
Vội vã như vậy? Hôm nay còn có tuyết rơi đấy.
“Chị Ti Ti làm ơn! Bản thảo cần phải nộp gấp.” Tần Khả Nhân thấy Lôi Ti Ti do
dự, vội vàng nói.
Lôi Ti Ti lặng yên một chút, sau đó nói: “Tôi sẽ hỏi giúp, chỉ là anh ấy phải
rãnh mới được.”
“Vậy thì tối nay sáu giờ gặp ở Hương Phường, cảm ớn, bái bai!” Tần Khả Nhân dí
dỏm mở trừng hai mắt với cô, tiếp đó quay đầu bước đi.
Lôi Ti Ti nhìn bóng lưng cô hơi buồn bực: cái đó, không phải tôi nói, anh ấy
rãnh rỗi mới được sao?
Buổi tối Ngụy Dịch vừa vặn không có việc, nhưng mà anh luôn không thích mấy
loại phỏng vấn này.
Cuối cùng là Lôi Ti Ti ra sức, Ngụy Dịch mới miễn cưỡng đáp ứng cùng đi gặp Tần
Khả Nhân với cô.
Ngày tuyết đường trợt, Ngụy Dịch không có lái xe, hai người tay nắm tay từ từ
đi tới.
Tuyết đã rơi một ngày, vẫn không giảm, gió thổi lên mặt hơi đau. Nhưng Lôi Ti
Ti vẫn vui vẻ cười khúc khích ngây ngô. Cảm giác đan xen mười ngón với công
công, thật là rất đã. Đèn đường tỏa ánh sáng mơ hồ trước mặt họ, chân đạp ở
trên mặt tuyết vang dội.
Lôi Ti Ti có chút hoảng hốt, cô từng bước từng bước đi như vậy, có phải sẽ theo
công công cả đời.
Loại cảm giác này, tựa hồ cũng không tệ.
Lúc Lôi Ti Ti vẫn đắm chìm, Ngụy Dịch đã săn sóc giúp cô cởi khăn quàng cổ, một
cái tay khác đẩy cửa Hương Phường ra: “Đến.”
“Đến à?” Lôi Ti Ti biểu hiện ngây ngô, ngẩng đầu đã nhìn thấy Tần Khả Nhân ngồi
ở cạnh cửa đang ngoắc họ.
“Công công, cô ấy chính là người muốn phỏng vấn anh.”
Lôi Ti Ti chỉ