
ười cầm tách trà, chia đều thành bốn ly, thêm chút
nước ấm nữa, Cố Lăng Vi khẽ mỉm cười, là cô chữa bệnh, bọn họ còn nhân
cơ hội đỡ thèm, bốn người nâng ly chạm tách, một người uống một ngụm,
nhấp miệng, hương vị ngọt ngào đó giống như lan tỏa ấm cả lòng, chưa bao giờ cô cảm thấy một ly nước đường đỏ cũng có thể thơm ngọt ngon lành
đến thế.
Lí Dĩnh uống xong vuốt vuốt bụng:
“Hai tuần rồi, bụng mình bị chèn ép quá mức, mỗi ngày toàn phải ăn
một đống đồ ăn không mùi không vị, mình thấy chắc mình chóng thành ni cô quá thôi. “
Trương Lệ Hồng phình má:
“Cậu là do không quá đói mà thôi, mình thấy cơm căn tin ăn rất ngon.À mà ngày mai không phải anh Diệp Bành Đào hệ chỉ huy mời khách sao, đến
lúc đó cậu đừng có mà đoan trang rụt rè đấy, nể mặt người chủ chi một
chút mới được.”
Cố Lăng Vi với Hà Hiểu Vân nhìn nhau sửng sốt, sau lại ngẩng đầu nhìn hai người kia, Lí Dĩnh cười hắc hắc:
“Các cậu không biết à, buổi học ở bãi bắn bia vừa rồi đó, Lệ Hồng
giao lưu mới biết học trưởng hệ chỉ huy là đồng hương, Diệp Bành Đào với Trịnh Viễn cũng đối xử rất tốt.Diệp Bành Đào còn nói ngày mai mời bốn
đứa mình đi chèo thuyền, ăn cơm, xem phim nữa, thế nào, có phải giống
như chuyện tốt từ trên trời rơi xuống không, nói ai chứ Diệp Bành Đào và Trịnh Viễn là hai người nổi bật nhất trường mình rồi, đúng là rất ga
lăng nha.”
Hà Hiểu Vân trắng mắt liếc bạn một cái:
“Mình nghe nói cái tên Diệp Bành Đào này đào hoa ghê lắm, hơn nữa rõ
ràng là đang hướng tới Lăng Vi của chúng ta mà, nếu không cậu cho là cậu và Lệ Hồng có thể mời được hắn ta sao.Mà hắn với cái tên Trịnh Viễn đó, các cậu đừng nhìn mặt đoán lòng, trong lòng không chừng xấu xa lắm đó,
mấy nam sinh từ đại viện ra chẳng có ai là tốt cả.”
Lí Dĩnh lơ đễnh nói:
“Cái này mình biết, nhìn biểu hiện của Diệp thiếu ở bãi bắn cũng
thấy, chỉ có người mù mới nhìn không ra thôi, chắc chắn là nhắm Lăng Vi
của chúng ta rồi.Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu mà, đây cũng chỉ mấy
việc bình thường thôi mà, cũng đâu phải ngày mai là gả cho hắn.Chúng ta
nếu mà đi chơi cũng chẳng có chuyện gì cả, Lăng Vi cá tính như vậy, cậu
còn không biết à, không chừng còn chướng mắt cái tên Diệp Bành Đào đó,
mà mình thấy Lăng Vi với Trịnh Viễn còn có ý tứ hơn, đúng không Lăng Vi? “
Cố Lăng Vi mặt đỏ lên:
“Lí Dĩnh cậu nói bậy bạ gì đó, cậu tham gia quân ngũ đáng tiếc quá cơ, nên đi làm bà mối mới phải.”
“Mình không có nói bậy, dù sao ở đây cũng chỉ có bốn người chúng ta,
cậu cứ nói thật đi, có phải cậu vừa mắt với Trịnh Viễn hơn đúng không?”
Hà Hiểu Vân, Trương Lệ Hồng rồi Lí Dĩnh chụm đầu tới, tò mò nhìn chằm chằm Cố Lăng Vi, ba người sáu con mắt như đèn pha chiếu trực diện ai mà chẳng bị dọa, Cố Lăng Vi khẽ ho khan hai tiếng:
“Trong lòng các cậu hết nghĩ đông đến tây, dám nói nam sinh người ta
xấu xa, tâm hồn các cậu có chỗ nào tốt hả, mình chỉ là ngày đầu tiên vào trường, người dẫn mình đi là học trưởng Trình Viễn, cho nên có biết
chút thôi.”
“Được rồi Lăng Vi, mình dám cam đoan cái tên Diệp Bành Đào và Trịnh
Viễn kia đối với cậu nhất định là có tâm tư không bình thường, ít nhất
là cảm tình.Các cậu khi lên bắn đâu có nhìn thấy được, mình ở phía sau
nhìn mà ngây ra như phỗng, Diệp Bành Đào thì không nói làm gì, ngay cả
cái người mặt lạnh Trịnh Viễn cũng thế, anh mắt luôn theo sát Lăng Vi
nhà mình, không tin cứ chờ xem, mắt mình nhìn luôn luôn chính xác.”
Lí Dĩnh uy quyền nói câu tổng kết. Hà Hiểu Vân không khỏi cười xì một tiếng:
“Nếu biết người ta không có ý, các cậu còn đáp ứng đi cùng bọn họ ra
ngoài làm gì, mình thấy cậu lúc nãy còn vui vẻ lắm kia, giống như coi
trọng người ta lắm í.”
Lí Dĩnh ha hả cười nói:
“Chỉ cần là dễ nhìn, cho dù không có ý với mình, đi nhìn xem thôi
cũng là tốt lắm rồi, chỉ là Lăng Vi của chúng ta không thích, người trẻ
tuổi đi chơi cũng không có gì, bọn mình cũng không quen thuộc nơi này,
bọn họ ở đây tới hai năm rồi, đi theo bọn họ nhất định sẽ chơi rất vui.”
Cố Lăng Vi khoát tay nói:
“Các cậu đi đi, mình không thoải mái, ngày mai phải nằm ngủ.”
Trương Lệ Hồng và Lí Dĩnh đồng thời liếc mắt nhìn cô, lớn tiếng nói:
“Có thể nào lại như vậy chứ, cậu không đi chính là thất bại, cậu
không phải khi nào cũng yêu cầu bản thân giống như người lính sao, cái
này mà tính là đau à, cô Lưu nói rồi không nhớ sao, càng khó càng phải
vượt qua, Lăng Vi, cậu như vậy không phải người chiến sĩ tốt đâu.”
Hà Hiểu Vân cười đến gập cả thắt lưng, Cố Lăng Vi dở khóc dở cười nhìn mấy người nào đó:
“Mình thấy các cậu giống như gặp phải bạn tri kỉ ấy nhỉ.”
Lí Dĩnh le lưỡi, ủy khuất nói:
“Chủ yếu là ngày mai mình hi vọng được ăn ngon thôi, chắc chắn là
ngon rồi, trong bụng mình mấy ngày nay chỉ toàn nước lọc thôi, cậu biết
không, hôm trước mình đi ngang sân thể dục thấy cây Ma Tước còn định
nướng quả xem có vị gì nữa kìa.Hơn nữa mình với Lệ Hồng cũng đáp ứng
người ta rồi, ba mình nói, làm người phải sống có nguyên tắc, mất giang
sơn chứ không thể bội ước, đi đi, được không?.”
Hay thật, mất giang sơn chứ không thể bội ước mà cũng nói được, cô ấy