Giấc Mộng Quân Doanh

Giấc Mộng Quân Doanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324483

Bình chọn: 8.5.00/10/448 lượt.

về thôi.”

Ánh mắt Diệp Bành Đào chợt lóe lên, đứng lên lao vút ra ngoài, Mập mạp ngạc nhiên:

“Trịnh Viễn, Diệp thiếu của chúng ta không phải điên rồi chứ? “

Trịnh Viễn cầm lấy tập sách ném sang Mập mạp rồi nói:

“Cậu đi về trước, tôi qua đó xem sao.”

Nói xong cũng bước nhanh đi khỏi, Mập mạp không khỏi bĩu môi.

Hà Hiểu Vân và Cố Lăng Vi đi song song phía trước, vừa mới ra khỏi

phòng học cô đã cảm giác được từng gió lạnh thổi tấp vào người, nhưng

đây còn chưa tính là rét mấy, là mùa đông đầu tiên ở thành phố C, Cố

Lăng Vi còn chưa quen được kiểu thời tiết như thế này.Cô nhớ lúc ở nhà,

mỗi khi ra sau vườn, ngoài một cây tùng bốn mùa xanh lá, cao ngất sum

xuê ra, những cây cối khác đều trơ trụi, điêu tiều.Còn nơi này Cố Lăng

Vi ngẩng đầu nhìn lên, dưới ánh đèn đường, cô có thể nhìn thấy từng cành lá lay động phong tình, những tiếng vang xào xạc, ừ thì cũng sẽ có chút gì đó hiu quạnh của mùa thu, nhưng mà cũng còn lâu lắm mới tới mùa đông được, rồi sẽ đến tết nguyên đán, hôm qua xem tin tức, nói hôm nay thành phố B có tuyết, không biết chứng phong thấp của ba lúc trời ẩm ướt có

tái phát nữa không, từ lần nhận được thư ba gửi cũng đã một tuần rồi.

Ba cô vẫn luôn là người hòa giải trung gian giữa cô và mẹ, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, mỗi cô mắc lỗi, bên ngoài ba đứng về phía mẹ, nhưng

thực ra khi nào cũng âm thầm đứng về phía cô, đây luôn là bí mật giữa

hai cha con, mẹ cô cũng chẳng muốn vạch trần.Cố Lăng Vi biết, mẹ cũng là vì muốn tốt cho cô mà thôi, làm mẹ, cuối cùng cũng chỉ muốn đứa con của mình ít nhất sẽ có cuộc sống thuận lợi, không cực khổ thôi, phản ứng

như thế cũng hoàn toàn đúng.

Cố Lăng Vi biết mẹ cô rất hiểu chuyện, đây là sự lựa chọn của cô, sớm hay muộn cũng vậy cả, nhưng mà mẹ lại quá cố chấp, điểm này, Cố Lăng Vi thấy cô cũng hoàn toàn thừa kế của mẹ mà ra cả, hồi trước cô gửi một

bức thư về, trong đó không viết lấy một chữ, chỉ gửi kèm bức ảnh mặc

quân trang, một tuần sau cũng nhận được hồi âm của ba cùng với một cái

hộp mứt nhỏ.

Ước chừng hai trang thư, đều là nét chữ mạnh mẽ của ba, dặn dò cô rất nhiều chuyện này nọ, toàn là thứ đã cằn nhằn suốt, cô biết tuy là chữ

của ba, nhưng ý thì hoàn toàn là của mẹ, còn hộp mứt kia nữa, đó là thức ăn vặt cô yêu thích nhất, từng loại được phân ra trong hộp nhỏ, liếc

mắt thôi Cố Lăng Vi cũng biết, là mẹ cô, khi ấy cô lại càng thấy hổ thẹn với chính mình.

Nàng biết cho dù mẹ bề ngoài vẫn không hề tha thứ cho cô, nhưng mà bà lại mềm lòng từ lâu rồi, tấm lòng yêu thương của cha mẹ ở trên đời luôn là vậy, cho nên khi nào nhận được tiền trợ cấp, Cố Lăng Vi không đụng

tới một xu, cô tính lần nghỉ đông này về, cô sẽ mua cho mẹ một món quà

thật lớn mà mẹ thích, làm lễ vật nhận tội, có lẽ mẹ sẽ không thèm chấp

cô nữa.

Nghĩ đến đây, Cố Lăng Vi mở miệng nói:

“Hiểu Vân, Chủ nhật này chúng ta đi ra ngoài dạo phố đi.”

Ngẩng đầu nhìn quanh cô mới ngớ ra, mình lúc nãy cũng chỉ mới thất

thần một lát, thế mà đừng nói là Hiểu Vân, ngay cả Lý Dĩnh và Trương Lệ

Hồng phía sau cũng không thấy đâu nữa cả, người bên cạnh sóng vai cùng

mình không biết từ khi nào lại biến thành Diệp Bành Đào.Cố Lăng Vi trong lòng nổi lửa, ba người Hiểu Vân bọn họ không chừng lại được Diệp Bành

Đào mua chuộc cái gì nên mới đem mình ra bán đứng, cái đồ thấy tiền là

sáng mắt, không có lập trường gì cả.

Đối với việc theo đuổi của Diệp Bành Đào, Cố Lăng Vi cũng không biết

làm thế nào, mấy người là con của cán bộ cấp cao như anh ta, chắc nhất

thời cảm thấy mới mẻ thì theo, qua một thời gian hết nhiệt tình thì

bỏ.Nhưng mà, cái người này lại dai dẳng đến thế, hơn nữa còn có vẻ không đạt mục đích sẽ nhất quyết không tha, chuẩn bị tốt mà làm một trận đánh lâu dài nữa.

Cố Lăng Vi đôi khi cũng buồn bực lắm chứ, tự nhiên lại gặp phải này

tên ôn thần này, tưởng chỉ nói mấy câu đợt khai giảng đó thôi, không ngờ anh ta lại chấp nhất đến thế.Cố Lăng Vi khó hiểu nhìn chằm chằm Diệp

Bành Đào, ánh mắt mang theo chút gì đó nghi hoặc và cả tò mò, dưới ánh

đèn đường, góc độ trước mắt, khuôn mắt anh tuấn này cũng dễ nhìn thật

đấy, mày kiếm sắc nhọn này, hơn nữa ánh mắt thẳng tắp nhìn mình, không

chút nào lảng tránh, đáy mắt sâu thẳm có một tia nhu tình, còn có chút

gì đó kích động.

Đây là khuôn mặt trẻ tuổi xuất chúng, trong trí nhớ của Cố Lăng Vi,

thời kì này kiếp trước, hình như cô cũng từng gặp qua ánh mắt như vậy,

ký ức cũng đã phai mờ vì năm tháng, mơ hồ không rõ, tự nhiên Cố Lăng Vi

lại thấy buồn cười, dù là bên ngoài cô còn trẻ thế thôi, lòng của cô dù

sao cũng đã trải qua loại thời kì ngây thơ này rồi chứ, cho nên điều này đối với cô có lẽ không phải là sự thật.

Trọng sinh một lần để thực hiện giấc mộng binh doanh, nói thật, cô đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi, về phần khác, cô cũng không có nhiều kỳ

vọng, hơn nữa, cô hiểu rất rõ ràng, với bối cảnh hiển hách của Diệp Bành Đào mà nói, cho dù anh ta có thật lòng đi nữa, cô cũng không thể có khả năng.Cố Lăng Vi cảm thấy tình yêu và lý tưởng của mình không thể cùng

tồn tại, cô chỉ hường tới ước mộng quân nhân chân chí


Teya Salat