
cao nhất khu Giang nam, Diệp Bành Đào và Lưu
Thiếu Quân rõ ràng cảm giác được Cố Lăng Vi và Chu Tử Phong thân thiết
hơn, trước kia thì cứ như tình địch mà phòng bị, giờ thì biến mất hoàn
toàn, hơn nữa Lưu Thiếu Quân cũng thấy được ánh mắt Chu Tử Phong nhìn vợ cháu trai mình, không chỉ đơn thuần như vậy, không khỏi trầm tư.
Ăn cơm đến chín giờ mới tan, Cố Lăng Vi ôm ba suất hải sản đem về.Hai người trèo tường đi vào trong trường học, cũng là lúc vang tiếng chuông tắt đèn, cả khu kí túc xá tối đen một mảnh, chỉ có đèn từ sân thể dục
phát sáng ra.
Cố Lăng Vi cầm túi trong tay giơ lên: “Em về đây”.
Diệp Bành Đào bất mãn giữ chặt tay cô lại: “Nói thế là đi à, đâu thế
được, còn nữa, anh chưa hỏi em đâu, sao Chu Tử Phong lại thế, mắt đưa
mày lại, không phải nói em cách xa hắn một chút rồi sao?”
Cố Lăng Vi khẽ nhíu mày, kiên nhẫn giải thích: “Diệp Bành Đào anh
hiểu lầm rồi, trước kia ông ta là lính trinh sát, cũng là đảng viên, gia đình rất trong sách mà.”
“Trong sạch à?Em ngốc quá, đảng viên, trinh sát thì trong sạch, em không phải coi trọng hắn chứ?”
“Anh nói bậy bạ gì đó?”
“Anh nói bậy, vậy em thẹn quá hóa giận chứ gì, đừng tưởng anh không
biết, cho tới nay em không phải đều thích loại đàn ông như thế sao,
giống như Viễn lúc trước vậy”.
Diệp Bành Đào càng sốt ruột, nói mà không kịp nghĩ, thực ra trong
lòng anh đối với chuyện Viễn và Cố Lăng Vi thực sự không hề quan trọng
lắm, nhưng vẫn để ý, Cố Lăng Vi tức giận đỏ bừng, không buồn quan tâm
anh nữa, cánh tay dùng sức muốn thoát ra, Diệp Bành Đào lại càng rối
hơn, nhất quyết không buông, còn dùng lực giữ lại, thân thể ép tới, vậy
cô sau tường, giọng bắt đầu hối hận: “Anh xin lỗi Lăng Vi, anh ghen quá, nhìn ánh mắt Chu Tử Phong nhìn em anh càng không khống chế được mình,
hơn nữa, anh cũng rất sợ, Lăng Vi, anh thực sự rất sợ”,
Hối hận sợ hãi rồi bất an, Cố Lăng Vi cứng người dần dần cũng thả
lỏng hơn, ngẩng đầu lên định hôn anh một chút.Diệp Bành Đào làm sao có
thể buông tha cơ hội ngay trước mắt này, cúi đầu hôn cô, kịch liệt triên miên.
“Ai?Ai ở đó đây?Hai người hệ nào?”
Đội duy trì trật tự chiếu đèn pin đến, Diệp Bành Đào nhanh nhẹn ôm cô vào trong ngực, quay đầu lại hét lên: “Là Diệp đại gia hệ chỉ huy,
cút”.
Đội duy trì trật tự lúc này mới thấy rõ là Diệp Bành Đào vội vàng bỏ
chạy, Cố Lăng Vi ở trong ngực anh cười khanh khách, Diệp Bành Đào gian
xảo nói: “Lăng Vi, chúng ta tiếp tục đi”.
Cố Lăng Vi nhấc chân hung hăng giẫm lên chân anh một cái, thừa dịp anh cúi người thì đẩy một phen: “Tránh ra đi, đại sắc lang”.
Tăng tốc lao về phía kí túc xá nữ, Diệp Bành Đào ôm chân nhảy vài
cái, âm thầm cắn răng nghĩ, em chạy đi, xem anh lần sau thu thập em thế
nào, hừ!Cô bé này ra tay cũng mạnh quá đi, muốn mưu sát chồng à…
Bởi vì có Diệp Bành Đào gia nhập, cuộc sống ở quân đội của Cố Lăng Vi luôn có một chút bí mật ngọt ngào, hai người cãi nhau không ít, thậm
chí chia tay, nháo nhào nhiều thứ nữa, cuối cùng không hiểu vì sao,
giống như những tình yêu khác, không hoàn mỹ, âm ỉ ngọt ngào trở về bên
nhau.
Toàn quân tiến hành chỉnh đốn và cải cách, quyết định thành lập đội
nữ điều tra cũng được tạm lùi, Cố Lăng Vi cùng với đội trưởng Vu mà nói
đều tiếc nuối không ít, nhưng cũng là do hoàn cảnh, hai người không thể
nào thay đổi được.
Cố Lăng Vi có thể hoàn thành chuyên ngành văn hóa, nâng cao khả năng
đánh đơn lẻ của mình, hi vọng có cơ hội khác, dù gian khổ, cô cũng cực
kì vui vẻ, tình bạn, tình yêu, thậm chí bài vở và luyện tập, tố chất
thân thể.Trường quân sự bốn năm, có thể nói là bốn năm thu hoạch của Cố
Lăng Vi, giấc mộng quân sự của nữ sinh thời đó, cũng là tiến một nửa
thành quân nhân.
Vì sao lại nói một nửa, đội trưởng Vu từng nói qua, chưa thành lính
bộ đội, đương nhiên chưa thể xem là một quân nhân chân chính.
Diệp Bành Đào năm trước đã vào quân khu ở thành phố B kiến tập, một
năm sau đã có bước tiến dài, trung úy sĩ quan, còn được gọi là một gạch
hai sao, cho dù vượt qua thử thách như thế nào, anh cũng chứng minh được năng lực của mình thực sự xuất sắc, Trịnh Viễn cũng ở cùng liên đội với anh như trước, làm Chỉ đạo viên, Cố Lăng VI có đôi khi cũng lo lắng cho một trăm người dưới trướng bọn họ, hai người ở cùng với nhau, có thể
nghĩ, ai cũng đừng mơ làm bậy, hai người này mới chính là tổ tông chuyên làm bậy.
Chuyện Cố Lăng Vi không hiểu chính là Trịnh Viễn và Hồ Đan Đan, Hồ
Đan Đan sau khi tốt nghiệp vào quân báo trung ương, một năm sau phóng
viên xinh đẹp Hồ Đan Đan không ai không biết, nhưng mà quan hệ giữa Hồ
Đan Đan và Trịnh Viễn lại không hề rõ ràng như trước, không ai hiểu.
Ánh mặt trời tháng năm chiếu lên song của phòng 308
Kí túc xá bốn người đều trầm mặc, không khí nồng đậm nỗi buồn biết
ly.Sắp chia tay, cái gọi là không có buổi tiệc nào không kết thúc, bốn
người được điều đến bốn nơi, Trương Lệ Hồng được phân đến quân khu Tây
Tạng, nhưng ai cũng biết đó là nơi đây gian khổ.Trương Lệ Hồng lại vô
cùng cao hứng, ít nhất cô có thể ở lại bộ đội, tuy kĩ năng quân sự của
cô rất xuất sắc nhưng văn