
g Vi ngẩn ra, hình như có nghe nói qua rồi, nhưng thật sự không có cách nào đem một người đan ông tuấn tú tao nhã lại mạnh mẽ vang dội
như vậy thành một người quân nhân được, vậy mà giờ khắc này đây, Cố Lăng Vi lại cảm giác điều đó chân thật hơn một chút, Chu Tử Phong từng là
quân nhân, cũng từng được xưng danh là vua của giới trinh sát.
Nháy mắt cảm thấy người này không đáng sợ như thế, hoặc đơn giản đó
vốn là một đồng chí cách mạng ôn nhu, có lẽ chính mình hiểu lầm gì đó,
dù sao hai lần gặp nhau ở những tình huống không bình thường, Cố Lăng Vi tò mò nói: “Ông tại sao không ở lại bộ đội, mà lại thành thương nhân”.
Chu Tử Phong nở nụ cười, ngồi chỗ nghỉ ngoài trời của khu đấu kiếm,
Chu Tử Phong cười tươi như có chút gì đó thản nhiên lẫn chua xót, ngẩng
đầu nhìn Lăng Vi, lúc nào đó trước kia cũng có một cô bé như thế, mở to
đôi mắt nhìn anh hỏi, vì cái gì lại không ở bộ đội, đôi mắt đó có phần
oán giận bộc lộ cả ra ngoài, so với đôi mắt đơn thuần lúc này không hề
giống nhau.
Ánh mắt hơi lóe lên: “Vì cái gì mà phải ở lại bộ đội chứ?”
Cố Lăng Vi nhức đầu: “Làm lính trinh sát, rất lợi hại, đứng đầu bộ binh, không ở lại bộ đội chẳng phải rất đáng tiếc sao”.
Chu Tử Phong nhíu mi: “Tôi cũng chỉ là thiểu số, còn một cô bé như cô sao lại tham gia quân ngũ?”
Mắt Cố Lăng Vi sáng lên, Chu Tử Phong nhất thời cảm giác được giống
như giữa bầu trời đen tối, đội nhiên lấp lánh đàn sao sáng hơn bình
thường, ánh sáng trong lành như tụ lại trong đôi mắt cô bé ngồi đối
diện, long lanh, sáng rõ động lòng người.
“Tôi từ nhỏ đã muốn tham gia quân đội, không phải là lính văn nghệ,
mà là giống như ông vậy một lính trinh sát, có thể xâm nhập vào căn cứ
địch xem từng binh sĩ tác chiến, hòa thành nhiệm vụ điều tra”.
Chu Tử Phong bật cười, lý tưởng của cô thực rất ngốc: “Trinh sát rất
khổ, phải có thể năng, nhanh nhẹn cùng với ý thức tác chiến cao mới đủ
tiêu chuẩn, một cô bé sẽ gặp rất nhiều khó khăn, tôi nghe nói cô học hệ
tin tức không phải sao, tương lai làm phóng viên quân sự cũng tốt.”
Ánh sáng trong mắt cô dường như ảm đạm hơn, Chu Tử Phong cũng thấy
tiếc nuối, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Trinh sát không thích hợp cho con
gái, tin tôi đi, nguy hiểm rất cao, nếu như gặp bất trắc, tự thân mình
phải tìm cách vượt qua, ngay cả như vậy cũng không thể đảm bảo được an
toàn, giống như…”
Nói đến đây Chu Tử Phong đột nhiên ngừng lại, Cố Lăng Vi ngẩng đầu
nhìn anh, phát hiện hắn tràn ngập bi thương tuyệt vọng, cả người toát ra một thứ u buồn bất đắc dĩ, so với ấn tượng trước đây mà hắn lưu lại
trong cô, thực sự là hai người mâu thuẫn hoàn toàn.
Chu Tử Phong có năng lực kiềm chế rất tốt, chỉ một phút chốc sau đã
khôi phục lại bình thường, ảm đạm cười: “nếu cô thực sự muốn làm trinh
sát, tôi đưa cho cô địa chỉ này, ở đó là một câu lạc bộ của kì cựu lính
trinh sát đấy, các kĩ năng đánh nhau, phối hợp, tin tôi đi, cô chỉ có
lợi thôi”.
Chu Tử Phong cũng không biết mình chấp nhất như vậy làm gì, nhưng
trong lòng có một giọng nói đốc thúc anh, không ngừng muốn tới gần cô,
cảm giác của người rất quen thuộc.
Cố Lăng Vi cảnh giác với hắn cũng giảm đi nhiều, thấy mình đối với
người ta cũng có điểm thất lễ quá, thậm chí còn hoài nghi hắn là xã hội
đen rồi vân vân nữa, hoang đường thật, cô mở miệng: “Sự việc lần trước,
tôi thực sự xin lỗi, tôi nghĩ là, nghĩ là…”
Có chút ngượng ngùng nói tiếp, Chu Tử Phong chớp mắt vài cái: “Không
sao đâu, có lẽ tôi cũng không phải loại người tốt đẹp gì, cho nên cô
hiểu lầm cũng đúng thôi”.
Cố Lăng Vi càng lo lắng bất an nói: “Cái kia, không phải, là tôi hiểu lầm, nghĩ đến ông từng là lính trinh sát, lại có thể như thế.Quên đi,
tóm lại sự việc lúc đó thực sự rất xin lỗi ông”.
Chu Tử Phong trêu tức nói: “Tôi không còn là lính trinh sát, nhưng vẫn là một công dân, cho nên cô có thể yên tâm đi”.
Cố Lăng Vi có chút rối loạn không biết nói thế nào.
“Vi Vi, cháu sao lại chạy đến đây, để dì tìm mãi”.
Nghiêm Thuận Thuận chạy tới, hướng Chu Tử Phong gật đầu: “Đi nào, cùng dì đi ngâm suối nước nóng”.
Cố Lăng Vi chỉ kịp vẫy tay chào Chu Tử Phong đã bị dì út lôi đi, nét
cười trên mặt Chu Tử Phong vơi đi một ít, đi về phía hành lang, cúi đầu
nói thầm rất khẽ: “Em có cảm thấy cô ấy rất giống em không?”
“Vi Vi, cháu không phải nói Chu tổng không phải người tốt sao, dì thấy cháu ngồi nói chuyện đến là vui vẻ”.
Cố Lăng Vi nói: “Trước kia cháu hiểu lầm, là người xuất thân từ lính
trinh sát sao có thể là xã hội đen được chứ, có phải không dì?”
Nghiêm Thuận Thuận xoa xoa đầu cô: “Ngốc, lãnh đạo còn sâu mọt nữa
là, đảng viên thì có thể chứng minh được cái gì chứ, quên đi, Chu tổng
người ta cũng không giống người xấu lắm, nhưng mà người đàn ông này quá
sắc bén cường hãn, không dễ chọc đâu, hắc hắc!Được rồi, hai chúng ta
cũng không quan hệ gì, lần này đi công tác dì và cháu phải tranh thủ
hưởng thụ thêm, mau, thừa dịp Lưu tổng cao hứng, chúng ta tiêu phí chút
đi”.
Cố Lăng Vi trắng mắt liếc dì một cái, dì chiếm tiện nghi còn chưa đủ sao mà giờ còn làm mặt đó.
Buổi tối ở phòng vip