
Cố Lăng Vi nhìn anh cười meo meo: "Diệp Bành Đào, em mới phát hiện ra anh rất nổi tiếng đó, không chỉ ở trường nơi nào cũng nghe được đại
danh của anh, thực sự rất nể phục nha".
Diệp Bành Đào ha ha cười: "Hồi còn trẻ thì lông bông một chút thôi mà, làm cho Lăng Vi chê cười rồi".
"Nói nhiều".
Cố Lăng Vi trừng mắt nhìn anh một cái, bỏ tay ra đi thẳng theo dì, để lại Diệp Bành Đào ngây ngô đừng cười một chỗ.Trang hoàng ở đây không
phải lấp lánh huy hoàng như trong tưởng tượn, nhưng lại rất tinh xảo xa
hoa, vật trang trí đều có vẻ rất nặng, dì út nhỏ giọng nói cho cô biết
đây đều là vật phẩm vô giá, không phải là đồ dỏm đây, Cố Lăng Vi lại âm
thầm tặc lưỡi.
Khách ở đây cũng không nhiều, theo cơ chế quản lí hội viên, người
bình thường có tiền cũng không vào được, đây là đặc quyền giai cấp.
"Nhị Tử, cậu biến nơi này rất được, rất có hơi thở văn hóa".
Uông Tiểu Nhị nói: "Đương nhiêu rồi, tôi là ai chứ, tuy không học vấn cao nhưng cũng là người có bằng cấp đó".
"Được rồi, đừng đùa nữa, chúng ta đều là người nhà cả không cần tiếp đâu, cậu đi làm việc của cậu đi".
"Lải nhải hoài, Quân này, tôi dẫn mọi người đi quanh nhân tiện nhìn
xem luôn, đây là thế giới thượng lưu tiêu chuẩn nhất, tối nay tôi làm
chủ, anh phải uống hết mình đấy".
Nói xong quay người dặn dò vài tiếng, người phục vụ dẫn mấy người đi, xa xa là núi xanh, mây trắng bao quanh đập ngay vào mắt, tâm tình cũng
trở nên thư sướng hơn nhiều, ngồi ở dưới một tán cây uống nước, Cố Lăng
Vi không khỏi thở dài, cuộc sống nhưu vậy cứ nhàn nhã như trong mơ ấy,
quét mắt nhìn hai người cậu cháu chơi bóng phía trước, động tác đẹp mắt, diện mạo cũng đẹp trai, thượng đế đúng là không công bằng mà.
"Vi Vi, dì thấy Tiểu Diệp đối xử với con rất tốt, thế nào, nói cho dì nghe đến mức độ nào rồi, hôn chưa?"
Nghiêm Thuận Thuận cúi đầu thần bí hỏi, Cố Lăng Vi đang ngụm một ngụm nước trái cây thì tắc giữa họng, khụ khụ ho khan nửa ngày mới hết,
trừng mắt nhìn dì cảnh cáo: "Nghiêm Thuận Thuận".
"Được rồi, được rồi, dì hỏi thôi mà, xem Tiểu Diệp kia bất mãn chưa
kìa, dì cũng biết chứ, vận đồng thân mật mới là nhân tố chuẩn bị cho
tình yêu, anh tình em nguyện, thể xác lẫn tinh thần đều khỏe mạnh cả".
Cố Lăng Vi trắng mắt liếc dì lạnh lùng nói: "Về nhà con sẽ nói lại lời dì với ông ngoại bà ngoại".
"Đừng nói mà Lăng Vi ngoan, dì đùa thôi đùa tôi, chuyện hai đứa dì
không hỏi là được chứ dì, đừng keo kiệt thế chứ, chỉ biết cáo trạng
thôi".
Dì nhỏ chu miệng, bưng nước đu đu lên to miệng uống.
Cố Lăng Vi nhìn hai người đằng xa, thở dài: "Dì này, dì nói nếu mỗi
ngày đều như vậy rất không có ý nghĩa phải không, lãng phí sinh mệnh
quá".
Nghiêm Thuận Thuận bật cười: "Nếu cho dì cuộc sống mỗi ngày như thế
tám đời dì cũng không ngấy, cháu lại nghĩ là lãng phí sinh mệnh, một
ngàn tám trăm vạn tiền thu vào, cháu cũng không vào được, ồ, Uông tổng
đưa người đến đây".
Cố Lăng Vi quay đầu, nhìn xe điện đi tới, người đàn ông áo trắng poio quần lam, trên đầu mang một chiếc mũ che nắng, vành mũ song song đôi
mắt sáng đầy sắc bén làm Cố Lăng Vi không khỏi kinh ngạc, Chu Tử Phong.
Nghiêm Thuận Thuận đứng lên nói nhỏ: "Vi Vi, người đàn ông này sao quen thế".
Cố Lăng Vi liếc dì một cái: "Đầu óc gì không à, không phải là dì gây họa thì đâu có một đống phiền toái thế này".
Uông Tiểu Nhìn nhìn thấy Chu Tử Phong thì cung kính dẫn đến đây tự
mình giới thiệu: "Chu ca, đây là thư kí của Lưu Thiếu Quân, vị này là
..."
Uông Tiểu Nhị còn chưa nói xong, Chu Tử Phong cả gợi vẻ tươi cười: "Cô bé, chúng ta lại gặp rồi".
Uông Tiểu Nhị kinh ngạc: "Sao thế, hai người biết nhau sao?"
Cố Lăng Vi trong lòng hốt hoảng, chuyện này cũng không tiện nói ra,
hàm hồ bảo: "Trước kia có gặp qua, xin chào ngài, Chu tiên sinh".
Chu Tử Phong đảo mắt qua cô bé trước mặt, tươi tắn đứng đó, giữa trời xanh mây trắng cỏ mơn mởn như phụ họa, cả người giống như một đoán hoa
kiều diễm lặng yên nở rộ, so với tư thế hiên ngang oai hùng trong ấn
tượng thực sự như là hai người khác nhay, hợp hai người đó lại làm một
càng khiến Chu Tử Phong nhớ đến một bóng dáng chôn sâu trong kí ức không thể xóa nhòa.
"Hóa ra là Chu tổng, hôm nay đúng là vinh hạnh, buổi tối cơm canh đạm bạc, Chu tổng đến thực sự rất hãnh diện".
Lưu Thiếu Quân giao gậy đánh golf cho người bên cạnh, vươn tay
nói.Chu Tử Phong cũng lịch sự bắt tay: "Lưu tổng sao nói thế được, lần
trước nhận được thịnh tình của Lưu tổng, mời các huynh đệ tôi uống rất
thoải mái, hôm nay đến thành phố C sao có thể để Lưu Tổng mời, Tiểu L,
gọi sang tầng cao nhất của tòa nhà Giang Namm nói hôm nay tôi chiêu đãi
khách quí, chuẩn bị tốt vào".
Phía sau một người đàn ông mặt chữ điền áo quần phẳng phiu đáp ứng
một tiếng rồi đi gọi điện thoại, Lưu Thiếu Quân cười: "Nếu Chu tổng đã
thịnh tình như vậy thì từ chối đúng là bất kính, sớm nghe nói Chu tổng
đánh bóng rất cừ, vừa dịp hôm nay có cơ hội, cùng nhau giao lưu một
chút".
Chu Tử Phong cười cười cùng Diệp Bành Đào khách khí nói vài câu, anh
mắt có lúc đảo qua người Cố Lăng Vi, khóe miệng khẽ cư