
cháu cũng đỡ bị người
ta ăn tươi nuốt sống hơn".
"A hóa ra thăng chức lợi hại như vậy, sao tôi không biết nhỉ?"
Lưu Thiếu Quân lập tức liếc cô một cái, Nghiêm Thuận Thuận trợn trắng mắt: "Lưu Tổng ngài đừng có nói thế, tôi mà làm giám đốc thì muốn đuổi
ai thì đuổi, nhận ai thì nhận, ai không vừa mắt thì cho biến, ai thuận
mắt thì đề bạt, mỗi ngày đều sống thật vui vẻ đó".
Lưu Thiếu Quân dở khóc dở cười: "Tôi bắt đầu hoài nghi về việc đưa cô vào công ty rồi đấy, có phải là lựa chọn sáng suốt không đây?"
Nghiêm Thuận Thuận đột nhiên nhớ tới người trước mắt chính là cơm áo
của mình, cười ha hả nói: "Tôi chỉ càu nhàu chút thôi mà, áp lức lớn
quá, lớn quá, ngài thông cảm, công ty ta rất có nhân tính, cho nên tôi
mới xin vào đây, cũng xem nó như nhà mình vậy, vô cùng thân thiết".
Cố Lăng Vi khinh bỉ nhìn dì một cái, xem mặt nịnh nót kìa, thực là
mất mặt quá đi, Nghiêm Thuận Thuận tự bỏ qua ánh nhìn của đứa cháu, còn
quay về phía cô làm mặt quỷ, Cố Lăng Vi hừ một tiếng, xoay người đi
không thèm nhìn dì nữa, Diệp Bành Đào thấp giọng: "Dì em đúng là rất ghê gớm".
Cố Lăng Vi liếc trắng mắt, cậu của anh cũng tám lạng nửa cân thôi.
Bước xuyên qua bóng cây rộng mở, phía trước chính là hội quán ẩn giữa núi rừng, nhìn bên ngoài cũng không nhận ra nó xa hoa đến thế, rèm cửa
được treo thấp, nhìn kĩ lại rất tinh xảo, khéo léo.Lưu Thiếu Quân đưa
chìa khóa xe cho một cậu nhóc rồi nghiêng đầu nhìn Nghiêm Thuận Thuận
một cái, Nghiêm Thuận Thuận cực kì thông minh khoác lên khuỷu tay anh,
Diệp Bành Đào liếc Cố Lăng Vi một cái, bức xúc kéo tay cô.
Dọc theo hai bên đường là những thảm hoa hồng tươi, bước lên từng bậc thang có một người đàn ông mặc tây trang tầm ba mươi tuổi:
"Quân, đúng là cho bạn bè mặt mũi nha, không nghĩ đến đại ân của bạn
là không được đâu đó!Cậu cũng thay đổi nữa hả, chỗ nào cũng có mỹ nữ
theo cùng cả, chào mỹ nữ, tôi chỉ là người giàu mới nổi thôi, cô nên cẩn thận một chút, mới nổi thì rất dễ sụp đổ, còn thương hoa tiếc ngọc thì
anh tôi mới là đứng đầu, đùng nên đi theo tên hoa hoa công tử này, cùng
anh tôi đi".
Lưu Thiếu Quân không chút khách khí đánh một đấm vào bụng hắn: "Uông
Tiểu Nhị ngươi lại thiếu việc phải không, lát nữa ta sẽ dọn dẹp giúp
ngươi một chuyến, đây là thư kí hành chính mới của tôi, tinh thông xinh
đẹp, cậu tìm cho tôi một chỗ nghỉ đi, đừng nẩy góc tường nữa, tôi lột da bây giờ".
Uông Tiểu Nhị xoay người xoa bụng: "Quân à, cậu ra tay cũng mạnh quá đấy".
Cười tủm tỉm ái muội đánh giá Nghiêm Thuận Thuận một hồi: "Thì ra mỹ
nữ cũng có thể là tài nữ, hôm nay đến đây đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này rồi".
Cố Lăng Vi thấy đối mặt như vậy Nghiêm Thuận Thuận tự nhiên trở nên
thật khôn khéo đưa đẩy, cười lịch sự không nhanh không chậm lại không
kiêu ngạo, nhún nhường, cực kì khéo léo, Cố Lăng Vi quả thực há hốc mồm, thì ra dì nhỏ ở nhà là già vờ cả, khôn khéo thế này thì ai bằng được
chứ.
"Uông Nhị ca, đây là anh mở sao, nhìn rất xa hoa đó".
Diệp Bành Đào tiến lên hỏi: "Bành Đào à, thằng nhóc này đi học ở đây
mà không biết đường đến chỗ Nhị ca chơi, không bằng mấy tháng tiền nhà
của anh đó, thằng nhóc này tham gia quân ngũ mà anh cũng không biết,
trường học có vui không, mấy quán ở trên đó đều như nhau cả, không hứng
thú phải không?"
Cố Lăng Vi nhịn không được bật cười, Diệp Bành Đào này tiếng xấu vang xa quá.
"A!Hôm nay là ngày hoàng đạo gì vậy, giờ lại rơi xuống thêm một tiên nữ nữa, làm tâm hồn anh cũng ba hồn bảy phách mất".
Uông Tiểu Nhị quét mắt nhìn Cố Lăng Vi, khoa trương kêu lên.
Lưu Thiếu Quân cười nói: "Được rồi, đừng lắm mồm nữa, tên này miệng
lảm nhảm quá, đây là trái tim của cháu ngoại nhà tôi đấy, cậu yên tĩnh
một chút đi, Lăng Vi, còn đây là Uông Nhị ca, về sau này ra khỏi trường
đi chơi thì đến đây, tiêu gì cũng được, tên này thô tục thế chứ có rất
nhiều tiền".
Mặt Cố Lăng Vi đỏ lên, nhỏ giọng gọi: "Chào Uông Nhị ca".
"Được được".
Uông Tiểu Nhị vội tiếp lời: "Đúng đấy, ở đây anh như thổ địa vậy, tuy là không phải thần tài gì nhưng mà em mang một trăm tám mươi người đến
anh cũng mời được, em gái thật là hiền lành, học nghệ thuật hả, nhìn khí chất không giống lắm".
Diệp Bành Đào phá lên cười: "Học nghệ thuật? Nhị ca, anh đừng coi
thường khả nang Vi Vi nhà em, cô ấy học đánh nhau nghệ thuật thì trường
em cũng sẽ có mũi nhọn đấy".
Uông Tiểu Nhị ngẩn người: "Thằng nhóc này đừng dối Nhị ca, trường
quân giáo của em anh còn không biết chắc, toàn một đám xanh lục à, cứng
nhắc không chỉnh tề, đâu có như thế này chứ".
Lưu Thiếu Quân đập vào vai hắn: "Được rồi, đừng nói nữa, Bành Đào nói thật đấy, anh đi mấy hôm không thấy, cậu nên chiêu đãi anh đi, không
thì không tha cho cậu".
Nói xon hai người ôm bả vai bước vào, trong bầu không khí cổ xưa chiếu rọi, nhìn qua lại có chút buồn cười.
Diệp Bành Đào thấp giọng: "Uông Nhị Ca cũng lớn lên trong đại viện
của anh, ông nội anh ta là tướng hồng quân, ba anh cũng phải kính nể,
mới trước đây anh ta cùng với cậu út xuất ngũ xong, thì đến đây buôn
bán, nói nhiều thế chứ tính thì rất tốt".